Khi nghe cô ta lấy chuyện này ra nói, Củng Kiến Trung ngược lại cảm thấy vô cùng buồn cười.

Thời điểm bọn họ khó khăn nhất, cả nhà Tần Thục Huệ hết sức giúp đỡ bọn họ, Tần Tú Lan coi chuyện giúp đỡ đó là điều đương nhiên sao?

Củng Kiến Trung đè nén lửa giận trong lòng, nói: "Tôi không muốn cãi nhau với côt"

Tần Tú Lan lại càng nói lại càng hăng: "Chột dạ đúng không?”

"Cô quả thật là không nói lý mà!!!" Củng Kiến Trung hít sâu một hơi, đành phải đứng lên đi vào trong thư phòng, đóng sầm cửa lại.

Tần Tú Lan tức giận đến mức hung hăng dậm chân, cô ta cảm thấy cuộc sống này thật sự là không chịu được nữa, vội ngồi xuống khóc nất lên.

Cái âm thanh ồn ào ầm ï kia cho Củng Kiến thấy phiền không thôi, ông cũng không rõ gần đây Tần Tú Lan bị nổi điên cái gì, luôn muốn chạy tới phân cao thấp với những cô gái trẻ kia.

Ông ngồi ở trước bàn học hút từng điếu từng điếu thuốc, đợi đến bên ngoài yên tĩnh một chút, cầm lấy điện thoại bấm số gọi.

Củng Kiến Trung trước tiên gọi điện thoại cho bạn học thời đại học hiện đang làm cục trưởng tỉnh lị của mình, hỏi thăm vụ án 12 năm trước.

Chương cục trưởng trực tiếp cho gửi cho ông một cái hồ sơ, từ nơi đó có thể tra được tất cả cái đại hình án kiện trong tỉnh.

Cũng qua cuộc điện thoại này, ông mới biết được 12 năm trước quả thật là có một băng nhóm buôn người lẻn tới các tỉnh ở phía Nam, gây án thường xuyên, vô cùng hung hăng ngang ngược.

Cuối cùng thì thủ lĩnh của băng nhóm tội phạm cũng bị bắt vê quy án, nhưng những người bị lừa bán kia không thể tìm về hết được, mà ngay cả những phần tử phạm tội cũng không thể bắt hết toàn bộ.

Củng Kiến Trung đã biết Phương Thanh Nghiên không nói dối, vì thế sau khi hút xong điếu thuốc trong tay, liền gọi điện thoại cho Viên Hồng Huy.

"Hồng Huy à, gần đây thế nào rồi?"

Viên Hồng Huy nghe được là giọng Củng Kiến Trung, trong lòng đầu tiên là có chút bất an...

Chuyện người của phía cảnh sát đến tìm ông ta lần trước cũng đã qua một đoạn thời gian, nhưng từ đó đến nay trong lòng của ông ta vẫn luôn không an ổn.

Nhất là từ sau khi nói chuyện cùng con gái của Phương Chí Cường, ông ta luôn cảm thấy rất nhanh sẽ có người tìm tới cửa.

Quả nhiên, Củng Kiến Trung gọi điện thoại tới.

Trên mặt Viên Hồng Huy tràn đầy không kiên nhẫn, nhưng Củng Kiến Trung không phải là người có thể đắc tội, dù sao thì ông cũng có địa vị ở huyện Nam Hương, cha mẹ cùng thân thích trong nhà thường thường cũng phải dùng đến tâng quan hệ này.

Vạn nhất việc làm ăn bên này làm không được nữa, thì với quan hệ của Củng Kiến Trung cũng nhất định có thể giúp ông ta đứng vững gót chân ở huyện Nam Hương.

Không vòng vo nhiều, Củng Kiến Trung trực tiếp nói rõ ý đồ gọi đến đây của mình.

"Đúng rồi, tôi nghe nói gần đây cục công an huyện Nam Hương đang điều tra một vụ án, hình như có liên quan đến thân thế của cháu gái tôi."

Cháu gái Củng Kiến Trung chỉ có một, đó chính là Phương Thanh Nghiên.

Viên Hồng Huy cười ha hả nói: "Kiến Trung à, chẳng lẽ anh cũng tin lời của cô bé kia là thật sao? chúng ta và Cường Tử có quan hệ thân thiết như vậy, hắn không đi nói cho chúng ta nghe mà lại đi nói cho một đứa bé biết sao?" Củng Kiến Trung thản nhiên nói: "Lúc đầu tôi cũng không tin, nhưng có một đôi vợ chồng tìm đến huyện Nam Hương, nói con gái mình năm xưa bị bọn buôn người lừa bán, lưu lạc đến huyện Nam Hương, sau khi cảnh sát triển khai điều tra phát hiện có liên quan đến vụ án lừa buôn người 12 năm trước. Mà đôi vợ chồng này có thể chính là cha mẹ ruột của Thanh Nghiên."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play