Phương Thanh Nghiên tiếp tục nói: "Mẹ, con biết trong lòng mẹ có rất nhiều cố ky, nhưng đây không phải là nguyên nhân để ngăn cản mẹ tiến lên.

Nếu vì chuyện này mà mẹ dừng lại thì đối với mẹ hay là đối với chú Hồng mà nói cũng không công bằng.

Cho nên là vì mẹ, hay vì chú Hồng, thì mẹ cũng cho chú ấy một cơ hội đi."

Theo ngữ điệu non nớt của cô, ánh mắt Tần Thục Huệ đang hoảng loạn dân dần cũng bình tĩnh lại.

Đạo lý dễ hiểu như vậy, nhưng phải đợi một đứa nhỏ đến nói cho bà nghe.

Bộ dáng của bà tuy có có chút chật vật, nhưng tâm tình đúng là tốt hơn không ít.

Bà cầm tay con gái, thật lòng nói: "Cảm ơn con, Thanh Nghiên."

Lúc này, phòng bếp một lân nữa sáng lên, Hồng Minh đã thay bóng đèn xong.

Ông tất nhiên là không biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Tần Thục Huệ khóe mắt có chút đỏ, liền cười trêu ghẹo một câu: "Ánh mắt của cô sao lại đỏ y hết một con thỏ vậy chứ? Thanh Nghiên nhà cô cũng đã nói, mỗi cái sinh nhật về sau của cô đều phải kinh hỉ như vậy, cô cũng phải tập quen dần đi."

Tần Thục Huệ lau khóe mắt ướt đẩm của mình, bật cười.

Phương Thanh Nghiên thấy bầu không khí ở đây cũng không tệ, liền nhanh chóng tìm cái cớ chuồn ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai người.

Sắc trời càng lúc càng âm trầm, cô đi ra bên ngoài không bao lâu thì trời đổ mưa to, vì thế cô liền đi đến hiệu sách Tân Hoa gần đó, định chọn mua mấy quyển sách về nhà xem.

Lúc này, bên tai truyên đến một thanh âm vang dội.

"Phương Thanh Nghiên!"

Phương Thanh Nghiên quay đầu nhìn, hóa ra là em họ Củng Tử Hiên.

Củng Tử Hiên giống như là phát hiện một đại lục mới vậy, không ngừng hướng người phía sau hô to: “Cha, thật sự là chị họ, con đã nói là không nhìn lâm rồi mài!"

Củng Kiến Trung đi tới, ánh mắt dừng lại ở trên mặt Phương Thanh Nghiên, biểu tình vô cùng ngoài ý muốn, nói: "Nghiên Nghiên, sao cháu lại ở đây?"

Phương Thanh Nghiên đầu tiên là lễ phép mà lên tiếng chào hỏi một tiếng.

Cô nghĩ chắc dượng cô cũng không biết mấy chuyện xảy ra gần đây, vì vậy liền giải thích một phen: "Mẹ cháu đã xin nghỉ việc ở nhà máy, hiện tại nhà của bọn cháu cũng đã chuyển đến Thành Nam này rồi."

Củng Kiến Trung không dám tin nói: "Nhà bọn cháu chuyển hết đến phía Thành Nam?”

Nhưng rõ ràng vợ ông nói, Tân Thục Huệ mang theo con gái của mình đi sang tỉnh khác, là vì muốn trốn đám người Phương gia kia.

Lúc đó ông còn trách vợ mình, trách cô ta sao không đi tiên hai mẹ con họ, mà không lâu sau đó vợ ông cũng không hay liên lạc với Tân Thục Huệ nữa.

Khi ông hỏi thì Tân Tú Lan lại nói, là do Tân Thục Huệ không chịu liên lạc, vì sợ làm phiên bọn họ, thậm chí ngay cả lúc rời khỏi huyện Nam Hương cũng là lén trốn đi, chỉ để lại cho cô ta một bức thư thông báo mà thôi.

Củng Kiến Trung biết rất rõ cách làm người của Tần Thục Huệ, mỗi khi nghĩ đến tình trạng của bà, ông cảm thấy chuyện vợ mình nói cũng có lý, vì thế ông bảo vợ mình thường xuyên liên lạc với Tân Thục Huệ một chút, xem có thể giúp gì cho bọn họ được hay không.

Tần Tú Lan không nói hai lơi liền đồng ý, còn nói cho ông biết Tần Thục Huệ hiện đã sắp xếp ổn thoả không cần ông quan tâm...

Thế nhưng, hiện tại lại nhìn thấy Phương Thanh Nghiên xuất hiện ở phía Thành Nam.

Rõ ràng là vợ ông đã nói dối mà.

Tần Tú Lan lại một lần nữa lừa gạt mình.

Nhà Củng Kiến Trung ở ngay trung tâm thành phố, bình thường cũng không có khả năng đến Thành Nam làm gì.

Hôm nay Củng Tử Hiên đến cung thiếu niên chơi, lúc ông tới đón con trai thì gặp phải một bạn học trung học, cho nên liền mang theo con trai tới bên này xã giao, thuận tiện ở hiệu sách Tân Hoa gần đó mua cho con trai ít quyển sách luôn.

Không ngờ là gặp được Phương Thanh Nghiên!

Nếu không nhờ như vậy, lời nói dối này của vợ ông ta còn không biết tới khi nào mới có thể bị vạch trân.

Lại nhớ đến chuyện Tần Tú lúc trước còn dám gạt ông chuyện Phương Chí Cường mới chết kia, khiến cho sắc mặt của Củng Kiến Trung phải nói là vô cùng khó coi.

Củng Kiến Trung khó tránh khỏi cảm giác hỗ thẹn với phương Thanh Nghiên, vì thế ông vội sờ sờ đầu của cô, nói: "Cháu cùng Tử Hiên đi đọc sách đi, nhìn trúng sách gì thì nói với dượng, dượng mua cho."

Phương Thanh Nghiên cũng không cự tuyệt, sau khi cười cười liền lôi kéo em họ đi lên lầu hai của tiệm sách, ra vẻ khó hiểu hỏi: "Em và dượng nhìn thấy chị sao lại kinh ngạc như vậy?"

Củng Tử Hiên là người không giấu được gì, cô chỉ cần hỏi một chút là cậu lại giống như một cái ống thổi nhỏ, nói: "Mẹ nói bọn chị đã dọn sang tỉnh khác rồi, cha em thì lại không tin chị sẽ ở chỗ này, nên em liền đuổi theo gọi chị cho cha thấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play