Tần Vĩnh Thọ gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, vì thế ông liền kéo cô qua một bên, hỏi: "Đúng rồi, cháu và Lâm Khiên dù sao cũng học chung trường với nhau.
Vậy ở trường học cháu có thấy thằng bé có mâu thuẫn gì với ai không?"
Phương Thanh Nghiên làm sao chú ý được tới những thứ này, cô đành phải lắc đầu nói thật: "Cháu chưa từng gặp cậu ấy ở trường."
"Ngày đầu tiên khai giảng thằng bé đã bị người ta đả thương đến phải nằm viện, cháu không gặp cũng là chuyện rất bình thường." Tần Vĩnh Thọ lắc đầu thở dài nói.
Phương Thanh Nghiên tất nhiên là đã nghe ra có chuyện gì đó không thích hợp ở đây.
Ngày đầu tiên khai giảng đã bị người ta đả thương đến phải nằm viện... Người đó, không phải là cô chứ?
Nếu nói như vậy, thì Lâm Khiên chính là tên nam sinh lớp trên cố ý hù dọa bọn họ?
Phương Thanh Nghiên hồi tưởng lại vết bâm tím trên má trái của Lâm Khiên, còn có một vài phản xạ có điều kiện khi né tránh cô, trong lúc nhất thời cô như đã hiểu ra hết tất cả.
Cô cùng Tần Viện không may trở thành trò đùa của người ta cũng không phải là ngẫu nhiên, rõ ràng tất cả mọi chuyện đều là do cái tên Lâm Khiên ấu trĩ này muốn trả thù mà.
Hơn nữa, Lâm Khiên cũng biết rõ là ai đã đả thương hắn!
Về phần vì sao không nói ra, có thể là bởi vì hắn cảm thấy mất mặt?
Đời trước Phương Thanh Nghiên cũng đã từng gặp qua những tên công tử bột như Lâm Khiên, mạch não trong đầu của đám thiếu gia này đúng là rất khác với người thường, nhưng điều bọn hắn quan tâm nhất lại chính là sĩ diện, vì sĩ diện thì chuyện gì bọn hắn cũng làm được.
Cô hiện tại cũng không muốn nghe thêm về cái người này nữa, còn đang muốn kiếm cớ chuồn đi thì ông Tần ở bên cạnh không ngừng thao thao bất tuyệt nói về hắn.
"Đứa nhỏ này cũng thật là đáng thương, cha mẹ của hắn hiện đang nháo muốn đòi ly hôn với nhau, cả hai bên đều muốn giành quyền nuôi dưỡng hắn, vì thế mẹ của hắn mới đem hắn giấu đi! Nhưng thể chất của hắn từ nhỏ đã không tốt, mà điều kiện chữa bệnh của bệnh viện huyện Nam Hương này cũng chẳng ra làm sao.
Bệnh tình của hắn đã chuyển biến nặng hơn nhưng bệnh viện cũng không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng cầm cự mà thôi.
Bởi vì chuyện kiện tụng ly hôn này còn chưa xong, nên mẹ hắn cũng không chịu tới đón hắn..."
Phương Thanh Nghiên:... Cô thật sự không nghĩ đến bên trong chuyện này lại còn có ẩn tình lớn như vậy.
"Cậu ấy bị bệnh gì vậy?"
Lâm Khiên thoạt nhìn không giống như người có bệnh nặng gì, nhưng mà câu trả lời của Tần Vĩnh Thọ lại một lân nữa nằm ngoài dự liệu của Phương Thanh Nghiên.
"Ta cũng không rõ lắm, bác sĩ nói là muốn giải phẫu cái gì đó, lắp thêm một cái mới vào trong ngực của hắn."
Tần Vĩnh Thọ không hiểu những từ ngữ chuyên khoa này, nên lời nói của ông vô cùng mơ hồ, nhưng Phương Thanh Nghiên lại có thể lờ mờ đoán được bệnh tình của hắn có thể là có liên quan đến căn bệnh tim bẩm sinh đi.
Nhưng mà cái bộ dạng nhảy từ trên cây xuống của Lâm Khiên không giống với người bị bệnh tim chút nào.
Phản ứng đầu tiên của Phương Thanh Nghiên là Lâm Khiên lại đang lừa người, không phải lúc trước hắn còn dám lừa mẹ cô là bị ngã xe đạp đến gãy tay sao?
Nhưng mà, biểu tình trên mặt của Tần Vĩnh Thọ lại không giống như là đang gạt người.
"Cho nên, hiện tại cậu ấy vẫn luôn nằm ở bệnh viện là vì bị bệnh sao?" Phương Thanh Nghiên hỏi.
"Đúng vậy.
Chờ bệnh của hắn ổn định hơn một chút, là hắn đã có thể trở về trường học, nếu như cháu có nhìn thấy hắn xung đột với ai, thì nhất định phải nói cho thầy giáo biết, có được không?"
Phương Thanh Nghiên: ”..."
Thì ra không phải cô đánh người ta nằm viện, mà là thân thể của đối phương vốn đã không tốt rồi.
Trước đó trong lòng Phương Thanh Nghiên vẫn cảm thấy tên Lâm Khiên này rất là đáng đánh, nhưng hiện tại khi nghe Tần Vĩnh Thọ nói như vậy, cô lại có vài phần tự trách.
Mặc dù trước đó cô cũng không biết chuyện gì, nhưng việc động thủ với một bệnh nhân đang mắc bệnh nặng như vậy, lương tâm của cô vẫn có chút áy náy.
Phương Thanh Nghiên nhíu mày, nói: "Cậu ấy có bệnh nghiêm trọng như vậy, sao ông không nói sớm cho bọn cháu biết chứ?"
Tần Vĩnh Thọ lắc đầu, thở dài nói: "Đứa nhỏ này tính tình mạnh mẽ, da mặt lại mỏng như vậy, ta đoán chắc nó cũng không thích nghe người khác nói mình bị bệnh.
Có đôi khi nó nổi giận ngay cả thuốc cũng không chịu uống, ta cũng không có cách nào với nó."
Phương Thanh Nghiên vừa nghe liên hiểu được, nói cho cùng thì vẫn là có liên quan đến sĩ diện đi.
Những thiếu niên ở tuổi này, lòng tự trọng phải nói là vô cùng cao.
Phương Thanh Nghiên cuối cùng vẫn phải gật đầu, đồng ý với ông ấy: "Ngài yên tâm đi, nếu có chuyện gì cháu nhất định sẽ nói cho thầy giáo biết!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT