"Cảm ơn!"

Phương Thanh Nghiên nắm chặt tờ giấy trong tay đi ra khỏi bệnh viện, cô nhớ gân đây có buồng điện thoại công cộng.

Cô đi đến trạm điện thoại, cắm thẻ rồi quay số.

Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, Phương Thanh Nghiên chú ý tới phía đối diện buồng điện thoại còn có nhiều người khác, vì vậy tự khắc hạ thấp giọng: "Xin hỏi là Viên Hồng Huy sao?”

"Đúng vậy, đây là...?"

Xác nhận đây đúng là Viên Hồng Huy, Phương Thanh Nghiên liền đi thẳng vào vấn đề: "Cháu là Phương Thanh Nghiên, cha cháu là Phương Chí Cường, chú chắc hẳn có quen phải không?"

Viên Hồng Huy trầm mặc một hồi mới nói: "Đương nhiên, khi cháu còn bé chú còn gặp qua, hồi đó vẫn còn chưa biết nói, giờ đã lớn thành một tiểu cô nương rồi!"

Giọng nói mang theo ý cười, nhưng Phương Thanh Nghiên nhận ra giọng điệu đối phương có vài phần căng thẳng.

Viên Hồng Huy biết rõ thân thế của cô, nhưng không biết vì sao lại lựa chọn giấu đi

Phương Thanh Nghiên nhẫn nại cùng hắn hàn huyên trong chốc lát, mới thử thăm dò hỏi: "Cháu mới nghe chú cảnh sát nói, chú không biết chút nào về thân thế của cháu sao?"

"Đúng, chú cũng rất bất ngờ, là bạn tốt với Chí Cường bao nhiêu năm, hắn thế mà cái gì cũng không nói với chú, nếu không chú đã ngay lập tức giúp cháu tìm cha mẹ ruột."

Phương Thanh Nghiên không nhịn được mà cười.

Đến giờ phút này cô mới phát hiện Viên Hồng Huy là một người xảo quyệt đến thế.

Có thể từ một thương nhân buôn bán thủy sản nho nhỏ, trở thành ông trùm thủy sản sau này, Viên Hồng Huy tự khắc có tính toán thiệt hại của riêng mình.

Giả dụ như hiện tại, ông ấy giấu sự thật rồi giả bộ hồ đồ không biết chút gì, còn muốn làm người tốt nói đẹp vài câu.

Đầu dây bên kia dường như khá kích động, Phương Thanh Nghiên tuy rằng không nghe rõ đối phương đang nói gì, nhưng cảm nhận bên tai luôn có tiếng nói liến thoắng đặc biệt ồn ào.

Cô bỗng không còn thấy kiên nhẫn nữa/"Nhưng cháu rõ ràng nghe cha nói, là các chú cứu cháu ra khỏi tay bọn buôn người!"

Phương Thanh Nghiên tất nhiên là chưa từng được nghe Phương Chí Cường nói qua những chuyện này, cô bất quá chỉ là muốn thử thăm dò Viên Hồng Huy một chút mà thôi.

Nhưng mà, đối phương nghe cô nói như thế cũng chỉ cười khẽ một tiếng.

"Cha cháu dựng ra chuyện như vậy cũng chỉ là đùa cháu thôi, chú và cha cháu có giao tình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chú lại đi đem chuyện quan trọng như vậy giấu diếm mẹ con cháu sao?”

Dừng một chút, ông ta lại nói tiếp: "Được rồi, chú biết cháu rất muốn tìm lại được cha mẹ ruột của mình, người chú đây cũng hy vọng như vậy.

Nhưng cháu cũng không cần gấp, chúng ta cứ từ từ tìm, nếu tôi nghĩ ra được cái gì, nhất định sẽ liên lạc với cảnh sát nói cho họ trước tiên, có được không?”

Đây có khác gì với ngữ khí dỗ trẻ con đâu?

Tất nhiên là ông ta muốn đem chuyện năm đó ém xuống, hơn nữa còn rất tự tin sẽ không có người thứ ba biết.

Phương Thanh Nghiên biết mình cũng sẽ không hỏi được gì từ ông ta, vì thế cô cũng cúp điện thoại.

Cẩn thận suy nghĩ lại, cô càng cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.

Viên Hồng Huy tuy rằng đã sớm rời khỏi huyện Nam Hương, nhưng ở huyện Nam Hương cũng còn có cha mẹ và bạn bè thân thích của ông ta.

Cho dù sau khi đi đến đó để buôn bán, bận rộn đến nỗi không có thời gian trở về thì ít nhất cũng còn có liên lạc qua điện thoại.

Cũng không đến mức nhiều năm qua bặt vô âm tín như vậy, không ai biết được cái người này đang ở đâu.

Người bạn thân quan trọng nhất của mình qua đời, vợ của bạn còn bị nhà chồng hiểu lầm nặng nề như vậy, người Viên gia nhất định sẽ nói cho Viên Hồng Huy biết trước tiên.

Nhưng Viên Hồng Huy lại giả vờ như không biết chuyện gì, còn lựa chọn tiếp tục đem chân tướng năm đó giấu xuống.

Từ những hành vi này của ông ta cho thấy, Viên Hồng Huy không coi Phương Chí Cường là bạn của mình.

Phương Thanh Nghiên không hiểu tại sao chỉ mới vài năm mà Viên Hồng Huy lại đột nhiên thay đổi như vậy, nhưng cô nghi ngờ thì có ích gì, hiện tại cô nói gì cũng vô dụng.

Phương Thanh Nghiên mang theo tâm sự nặng nề đi về phía bệnh viện, không cẩn thận vấp trúng một cái gì đó, thiếu chút đã nữa ngã sấp xuống.

Đến khi cô nhìn lại ký lại, thứ muốn làm ngã cô lại chính là một sợi dây chó, mà sợi dây chó này lại là dây của một con chó Husky! Thời tiết quá nóng, lông Husky lại dày, nó ghé vào trong bóng cây ven đường liều mạng thè lưỡi, đầu dây thừng buộc chó kia được cột vào một cột điện xa xa, bởi vậy dây thừng chó đứt thành một đường thẳng tắp.

Nếu không nhìn kỹ, căn bản không chú ý tới mà giẫm phải té chứ chẳng chơi.

May mắn người bị vấp ngã chính lại chính là người trẻ tuổi như Phương Thanh Nghiên, cho dù ngã cũng không có gì đáng ngại, những nếu đổi thành một ông lão hay một bà lão gì đó bị vấp ngã, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play