Tần Thục Huệ đang định từ bỏ, lại nghe được tiếng ho khan yếu ớt truyên ra từ bên trong.
Nhận thấy không ổn, bà liền tìm người cạy cửa vào xem mới phát hiện Hồng Minh Viễn té xỉu trên sàn phòng khách, bốn phía một mảnh hỗn độn.
Sau khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói là bị xuất huyết dạ dày phải làm phẫu thuật.
Phẫu thuật đều có những nguy cơ rủi ro nhất định, Hồng Minh Viễn lại không có người thân để ký cam kết chấp nhận rủi ro, cuối cùng Tần Thục Huệ liên lạc với cảnh sát Dương để được tiến hành phẫu thuật cho ông ta.
Loay hoay một hồi cũng đã tối.
Tần Thục Huệ cảm thấy Hồng Minh Viễn một mình lẻ loi đáng thương, trước đây đối phương cũng giúp mình nhiều đến vậy, liền muốn ở lại chờ hắn phẫu thuật xong.
Phương Thanh Nghiên nghe mẹ mình kể rõ sự tình mới giãn cơ mặt vài phần, hỏi: "Thế mẹ ăn cơm chưa?"
Xem ra đến giờ bà mới nhớ ra rằng mình chưa ăn cơm.
"Mẹ đợi chút, con đưa cơm cho mẹt"
Phương Thanh Nghiên đã ăn cơm, đồ ăn vẫn giữ nóng để chờ Tân Thục Huệ về ăn, giờ lại vừa tiện mang qua cho mẹ cô, cũng xem qua tình hình Hồng Minh Viễn.
Cô mang theo hộp giữ nhiệt đến bệnh viện liền nhìn thấy Tần Thục Huệ ngồi ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
Trong hành lang ánh sáng lờ mờ, đèn led màu đỏ nổi bật ba chữ "phòng phẫu thuật”.
Phương Thanh Nghiên đi tới mới phát hiện cả người Tần Thục Huệ đang run lên.
Trí nhớ của cô lập tức nhớ về thời điểm Phương Chí Cường được đưa vào phòng phẫu thuật.
Cũng giống như bây giờ, đèn trong phòng phẫu thuật chậm chạp không tắt, tất cả mọi người đều lo lắng đề phòng.
Tần Thục Huệ đau khổ nhưng vẫn cố chấp canh giữ ở bên ngoài phòng phẫu thuật không chịu rời đi, chờ mãi cho đến khi bác sĩ tuyên bố bệnh nhân tử vong.
Bà ngất xỉu ngay tại chỗ.
Giờ đây Hồng Minh Viễn gặp chuyện lại vô tình gợi lên hồi ức lúc đó của Tân Thục Huệ, mặc dù biết tình huống bây giờ của Hồng Minh Viễn và Phương Chí Cường bất đồng, nhưng bà vẫn khẩn trương sợ hãi đến chết.
Bà nhịn không được nhìn về phía con gái hỏi: "Nghiên Nghiên, mẹ có phải có điềm xấu gì hay không, vì cái gì mà những người có liên quan đến mẹ lại gặp mấy chuyện này..."
Phương Thanh Nghiên nhíu mày nói: "Liên quan gì đến mẹ cơ, nếu như không nhờ có mẹ, chỉ sợ cũng sẽ không có ai phát hiện chú Hồng bị bệnh." Tần Thục Huệ mím môi, định nói nhưng cũng chẳng nói nên lời.
Sao lại không liên quan đến bà, nhất định là do bài
Hôm nay lúc bà đến nhà Hồng Minh Viễn còn phát hiện trên mặt đất có vài chai rượu, bác sĩ nói dạ dày Hồng Minh Viễn không tốt do bệnh cũ, hơn nữa cần kiêng thuốc lá kiêng rượu, vốn ông ta vẫn đang duy trì rất tốt, nào biết sao lại đột nhiên phá lệ.
Tần Thục Huệ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ tới hôm bà nói nặng lời làm kích thích Hồng Minh Viễn.
Ngày hôm đó sau khi dọn quán, Hồng Minh Viễn nói đùa một câu: "Nếu không hai chúng ta vẫn là nên quên đi thôi?"
Chính câu nói đùa này khiến bà tức giận, sợ bị người khác hiểu lầm rồi nói xấu, vì thế không để ý lời nói mà cứ thế mắng Hồng Minh Viễn một trận.
Sau hôm đó ông không đùa giỡn với bà nữa, còn bắt đầu giữ khoảng cách.
Dứt lời bà mới nhận thức được mình nói năng có hơi quá đáng, hơn nữa Hồng Minh Viễn còn tận tâm giúp đỡ mình, trong lòng có chút không dễ chịu.
Vốn nghĩ muốn mời Hồng Minh Viễn ăn cơm một bữa, nào ngờ lời mời chưa nói ra khỏi miệng, người đã không thấy đâu...
Mà những chuyện này, Tân Thục Huệ đương nhiên sẽ không nói với con gái, chỉ có thể để ở trong lòng khó chịu một mình.
Phương Thanh Nghiên thấy mẹ mình rơi nước mắt không nói lời nào, lồng ngực cũng run rẩy.
Cô xoay người ôm lấy Tần Thục Huệ, nhẹ giọng an ủi: "Mẹ, mẹ đừng sợ, chú Hồng không sao đâu."
Tần Thục Huệ miệng đắng ngắt không có khẩu vị, miễn cưỡng ăn vài miếng cũng không ăn vào.
Hai mẹ con ở bên ngoài phòng giải phẫu đợi hơn một giờ, đèn báo cấp cứu phòng phẫu thuật mới chuyển thành màu xanh lá cây.
Bác sĩ từ phòng phẫu đi ra, thấy Tân Thục Huệ đứng lên mong chờ kết quả liền nói: "Phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân không có vấn đề trở ngại gì, nhưng vẫn còn cần ở lại bệnh viện để theo dõi một thời gian nữa.
Người nhà mau chóng sắp xếp người đến chăm sóc đi!"
Tần Thục Huệ liên tục gật đầu,"Để tôi!"
Hồng Minh Viễn nào có người nhà gì, cho dù còn có mấy người thân thích cũng không ở huyện Nam Hương, lẻ loi một mình ở đây cũng đến là đáng thương.
Tân Thục Huệ cảm thấy Hồng Minh Viễn xảy ra chuyện như vậy có một phần lỗi của mình, nên nhất định trách nhiệm này bà không thể ngó lơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT