Phương Thanh Nghiên lại nhớ rõ, lúc Tần Tú Lan mới vừa kết hôn, còn phải dựa vào Tần Thục Huệ tiếp tế mà sống.
Lúc ấy, chồng của Tần Tú Lan là Củng Kiến Trung còn chưa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, trong bụng lại mang thai đứa bé, mẹ chồng lại sinh một trận bệnh nặng, hai vợ chồng căng thẳng, cuộc sống thiếu chút nữa không trôi qua nổi.
Chị cả Tần Hồng Hà gả đi tỉnh thành, ra được tiền lại không ra sức, Tần Tú Lan từ lúc mang thai đến khi sinh, tất cả đều là Tần Thục Huệ móc tim móc phổi chăm sóc.
Cũng may Củng Kiến Trung sau khi nhậm chức thăng chức rất nhanh, cuộc sống của Tần Tú Lan liền dần dần dễ chịu hơn.
Trong tay Tần Thục Huệ mang theo một túi hoa quả, dắt Phương Thanh Nghiên lên lầu, thật trùng hợp gặp Củng Kiến Trung ra ngoài đổ rác.
"Chị hai, sao hai người lại tới đây?" Củng Kiến Trung nhìn hai mẹ con đột nhiên xuất hiện trước mắt, biểu tình vui sướng.
“Chào dượng út!” Phương Thanh Nghiên chủ động chào hỏi.
Tần Thục Huệ cười nói: "Tháng trước không phải sinh nhật chú sao? Chị bận rộn, cũng không có thời gian đến thăm chú, lúc rảnh rỗi liền tới.
”
Ánh mắt Củng Kiến Trung rơi vào trên người Phương Thanh Nghiên, từ ái sờ sờ đầu của cô, cười nói: “Khách khí cái gì, đều là người một nhà! Hai người lên trước đi, Tú Lan đang ở trong nhà, em ném rác xong sẽ lên tiếp đón hai người.
”
Tần Thục Huệ gật gật đầu, đưa mắt nhìn em rể xuống lầu, sau đó mới mang theo Phương Thanh Nghiên tiếp tục đi lên lầu.
Phương Thanh Nghiên tò mò mà đánh giá dượng nhỏ, nhìn bộ dáng này, dượng nhỏ của cô giống như còn không biết nhà cô đã phát sinh chuyện gì.
Cánh cửa khép hờ.
“Tú Lan! ” Tần Thục Huệ hô một tiếng, sau đó đẩy nhẹ cửa ra.
Một người phụ nữ có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn từ trong phòng bếp thò đầu ra, khi nhìn thấy hai mẹ con, biểu tình trên mặt đột nhiên cứng đờ.
Tần Tú Lan ném khăn lau trong tay xuống, bước nhanh tới, "Sao chị tới mà không báo trước…” Cô ta đẩy hai mẹ con đến của, lại nhanh chóng nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó rầm một tiếng đóng cửa lại.
Tần Thục Huệ nhìn thấy động tác nhỏ này, nhất thời có chút xấu hổ, "Đây không phải vừa lúc nghỉ ngơi sao, cho nên muốn đến thăm em với Kiến Trung! "
"Chị hai, hiện tại tình huống này của chị sao còn dám chạy lung tung, muốn nhà chồng của chị đến nơi này làm loạn sao? Đây là đơn vị chính thức của Kiến Trung, nơi này cũng có không ít đồng nghiệp của anh ấy, nếu truyền đi sẽ bị người ta chê cười!”
Tần Thục Huệ muốn đưa trái cây ra, những cứ như vậy nắm chặt ở trong tay, bà chần chờ một lát rồi đem trái cây đặt lên tủ giày.
Tần Tú Lan rất mất hứng, "Chị, chị cũng đừng trách em nói chuyện khó nghe, bây giờ là thời kỳ đặc thù, chị cũng biết chức vị Kiến Trung nhà em lăn lộn đến bây giờ không dễ dàng bao nhiêu, chị cũng không muốn hại anh ấy! ! Hơn nữa, có chuyện gì chị có thể gọi điện thoại nói nha.
”