Nhiếp chính vương và tiểu hoàng đế xảy ra xích mích, tình cảm bất hòa. Điều này, các đại thần chỉ mất hai ngày là nhận ra.

Có lẽ vì công tác giữ bí mật tốt, cũng có lẽ vì uy thế của Nhiếp chính vương quá lớn, chẳng ai dám dễ dàng nghĩ đến việc Nhiếp chính vương và tiểu hoàng đế có quan hệ bất thường, nhưng họ mơ hồ cảm nhận được, gần hai năm nay, tình cảm giữa tiểu hoàng đế và Nhiếp chính vương dường như khá tốt.

Điều này có thể thấy rõ từ việc tiểu hoàng đế khi chưa bắt đầu thân chính, đã nhiều lần nổi giận với các triều thần, mà Nhiếp chính vương lại im lặng, âm thầm ủng hộ tiểu hoàng đế. Hơn nữa nếu là Nhiếp chính vương của họ, đã nắm giữ quyền lực trong tay, chắc chắn sẽ không do dự, nắm chắc quyền lực, cả đời cũng không muốn giao quyền lực ra ngoài.

Thế nhưng Nhiếp chính vương lại nằm ngoài dự đoán của họ, không chỉ để tiểu hoàng đế thân chính, mà còn thật sự nghiêm túc làm người bảo vệ triều đường này. Ngay cả chuyện quận Sơn Khê gần đây, Nhiếp chính vương cũng góp không ít công sức, nghe hai vị thượng thư của Công bộ và Hộ bộ nói, khi họ được tiểu hoàng đế triệu kiến, Nhiếp chính vương đã đến từ sớm, đợi họ rời đi, Nhiếp chính vương còn tiếp tục bàn bạc với tiểu hoàng đế.

Thần tử và hoàng đế cứ thế bàn chuyện thâu đêm suốt sáng, cả ngày ở bên nhau, điều này có thể nói lên điều gì, chính là tình cảm quân thần tốt đẹp.

Nhưng mấy ngày nay, giữa tiểu hoàng đế và Nhiếp chính vương rõ ràng xuất hiện vết rạn nứt, hai người ngồi trên vị trí cao, tạo cho người ta cảm giác áp lực rất lớn.

Hơn nữa, các triều thần bẩm báo tình hình, khó tránh khỏi việc phải ngẩng đầu nhìn thiên tử trên long ỷ. Bẩm báo vài lần, họ phát hiện, khoảng cách giữa hai người ngồi rất xa, một người ngồi ở phía ngoài cùng bên trái ghế, một người ngồi ở phía ngoài cùng bên phải, tuy đều nghiêm trang đoan chính như thường ngày, nhưng lại cố ý kéo khoảng cách giữa hai người ra xa nhất có thể.

Ngoài việc này, mỗi ngày Nhiếp chính vương còn dạy học cho tiểu hoàng đế, một số quan viên địa vị thấp, không có năng lực thăm dò hành tung của quân vương mà không gây chú ý, nhưng các đại thần nhất phẩm nhị phẩm leo lên vị trí cao, nắm khá rõ lịch trình của tiểu hoàng đế.

Vốn dĩ mỗi ngày sau khi kết thúc buổi chầu sớm, Nhiếp chính vương sẽ cùng tiểu hoàng đế đến ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, nhưng hai ngày nay, Nhiếp chính vương không đến ngự thư phòng, tấu chương cũng được mang về chỗ cũ phê duyệt.

Tuy rằng hiện tại xem ra, hành động của Nhiếp chính vương không có dấu hiệu muốn lấy lại quyền lực, cũng không nghe nói Nhiếp chính vương hối hận việc trả lại quyền lực. Nhưng những hành vi này đều có thể chứng minh, Nhiếp chính vương đã cãi nhau với tiểu hoàng đế.

Không chỉ tách riêng phê tấu chương, Nhiếp chính vương còn không dạy học nữa. Hai ngày nay trên thao trường, người dạy tiểu hoàng đế là những người khác. Hnafh vi rạch ròi như vậy, khiến người ta có lý do để nghi ngờ, nếu không phải vì trễ giờ thiết triều, e một trong hai người, chỉ sợ thiết triều cũng không muốn tham gia, chỉ vì muốn tránh mặt đối phương.

Những triều thần không thường xuyên tiếp xúc với tiểu hoàng đế cũng phát hiện ra sự khác thường trong mối quan hệ giữa hai người, cung nhân hầu hạ bên cạnh hai người lại càng cảm nhận rõ ràng hơn.

Thường Tiếu vốn cho rằng tiểu hoàng đế và Nhiếp chính vương dây dưa với nhau không phải là chuyện tốt, nhưng khi Nhiếp chính vương thật sự xảy ra xích mích với Yến Tần, lòng hắn lại lo lắng. Nhân lúc Yến Tần phê duyệt xong tấu chương, chuẩn bị luyện thư pháp, hắn hạ giọng, tiến đến gần tiểu hoàng đế hỏi: “Mấy ngày nay Bệ hạ có tâm sự gì sao?”

Bàn tay cầm bút của Yến Tần hơi khựng lại, sau đó tiếp tục vung bút trên giấy: “Cô có thể phiền lòng gì, phiền nhất chính là chuyện quận Sơn Khê, nếu ngươi thật sự có lòng, thì lấy một phần trong số những thứ cô ban thưởng cho ngươi, thành tam cầu phúc cho những người dân gặp nạn kia đi.”

Yến Tần dẫn đầu quyên góp sáu vạn sáu ngàn lượng bạc, Thường Tiếu cũng theo đó mà quyên góp, hắn hơi tủi thân nói: “Khi Hoàng thượng dẫn đầu, nô tài cũng đã theo đó quyên góp, tổng cộng là sáu trăm sáu mươi lượng, đã móc sạch túi của nô tài rồi.”

Ngày thường đồ vật Yến Tần ban thưởng cho Thường Tiếu không ít, cộng thêm người dưới nịnh nọt, kho bạc nhỏ của Thường Tiếu có thể nói là khá rủng rỉnh, sáu trăm sáu mươi lượng đối với hắn mà nói không phải là con số nhỏ, nhưng cũng không đến mức móc sạch túi. Sở dĩ nói tủi thân như vậy, chẳng qua là muốn nhận được một hai câu an ủi hoặc khen ngợi từ tiểu hoàng đế.

Nói đến, sáu vạn sáu ngàn lượng bạc kia, vẫn là tiền mừng tuổi mà Nhiếp chính vương bù cho y. Nghe thấy con số quen thuộc này, Yến Tần lại nhớ đến Nhiếp chính vương, trong đầu vừa hiện lên khuôn mặt đó, tay y vô thức dừng lại.

Vì sự dừng lại này, một giọt mực đậm từ đầu bút của Yến Tần rơi xuống giấy, biến cái đầu của con chim đang vẽ dở thành một chấm tròn đen lớn.

Thực ra với tài vẽ tranh của Yến Tần, một chấm đen nhỏ như vậy chẳng là gì, không thể vẽ chim, y vẫn có thể kéo dài chấm đen này ra, biến thành thứ khác.

Nhưng lúc này y không có tâm trạng làm những việc này, cho dù là thư pháp hay vẽ tranh, đều cần tĩnh tâm, nhưng hiện tại tâm trí y hoàn toàn không thể tĩnh lặng, nhìn bức tranh chưa vẽ xong, trong lòng Yến Tần càng thêm bực bội, y dứt khoát bỏ bút mực xuống, ra hiệu cho những người khác lui ra, chỉ giữ lại một mình Thường Tiếu.

Y hỏi Thường Tiếu: “Ngươi nhìn ra điều gì rồi?”

Thường Tiếu liếc nhìn sắc mặt của tiểu hoàng đế, cũng không dám nói bậy bạ, chỉ nói: “Lão nô chỉ cảm thấy, mấy ngày nay, hình như Bệ hạ lại cãi nhau với Nhiếp chính vương rồi?”

Lần trước, thực ra tiểu hoàng đế cũng đã cãi nhau với Nhiếp chính vương, nhưng lần đó không giống nhau, lần đó là chủ tử nhà hắn đơn phương lạnh nhạt với Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương còn một mực sáp lại gần, hắn cũng chẳng lo lắng.

Sau đó, qua vài ngày, hai người lại hòa thuận, kết quả này, cũng chứng minh việc trước đó, hắn hoàn toàn không cần lo lắng. Nhưng lần này không giống nhau, lần này là hai người rạch ròi. Tiểu hoàng đế cãi nhau với Nhiếp chính vương, Nhiếp chính vương cũng đang cãi nhau với chủ tử nhà hắn.

Nếu nhưu trong mối quan hệ giữa hai người, chủ tử nhà hắn ở vị trí mạnh hơn, hắn sẽ không lo lắng nhiều như vậy, nhưng hiện thực lại trái ngược với tình huống này, vì lo lắng cho Yến Tần, hắn chắc chắn vẫn muốn khuyên tiểu hoàng đế ổn định Nhiếp chính vương trước.

“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là chút hiểu lầm, xích mích nhỏ thôi.”

Nói chính xác hơn, y cảm thấy Nhiếp chính vương có chút hiểu lầm về nhận thức của bản thân, hơn nữa trước đó hai người ở quá gần nhau, cả ngày cứ quấn quýt lấy nhau, vốn dĩ chẳng phải chuyện tốt đẹp.

Hơn nữa trước đó, y đã cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá gần, khiến y muốn làm gì cũng không tìm được thời gian.

Cuốn sổ nhỏ y viết vốn dĩ không có thời gian xem, chuyện Nam Quốc tiên sinh bên phía Thường Tiếu, y cũng không có tinh lực để quản.Vì Nhiếp chính vương đã chiếm hết mọi thời gian rảnh rỗi của y ngoài buổi học, y muốn làm gì đó sau lưng Nhiếp chính vương cũng không có cách nào.

Nhưng Nhiếp chính vương trước đó rõ ràng không nghĩ như vậy, hiện tại hai người họ tách ra, cũng tốt cho cả hai bên, vừa hay có thể để Nhiếp chính vương suy nghĩ kỹ về mối quan hệ này.

Thường Tiếu thấy tiểu hoàng đế nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng.

Nếu thật sự như tiểu hoàng đế nói, chỉ là muốn cho nhau chút không gian riêng thì tốt, nhưng vấn đề là, trạng thái hiện tại của hai người căn bản là xa cách lẫn nhau, có chút đoạn tuyệt tình nghĩa.

Thường Tiếu trước đây ở trong cung, không phải chưa từng có bạn bè. Có một số người trở mặt, sau này cho dù đối phương có ý muốn hàn gắn, cũng không thể trở về như lúc ban đầu. Giữa Nhiếp chính vương và tiểu hoàng đế, hiện tại cũng hơi giống tình huống hắn và người bạn tốt quyết tuyệt chia tay lúc trước.

Nói là muốn tĩnh tâm, nhưng thật sự một khi đã tách ra, cũng chính là thật sự đoạn tuyệt quan hệ. Người hắn vốn nhỏ bé, người bạn kia thân phận cũng không cao, không đến mức một tay che trời vạn người phía trên.

Nhưng Yến Tần thì khác, Yến Tần là hoàng đế, Nhiếp chính vương cãi nhau với hoàng đế, đó có thể là chuyện nhỏ sao.

Đương nhiên, bản thân Thường Tiếu cũng chỉ là một tên nô tài hầu hạ những vị chủ tử tôn quý này, nói nghe thì hay ho, tổng quản đại nội, thực tế cũng chỉ là một tên thái giám, hắn biết rõ thân phận của mình, muốn chia sẻ nỗi lo lắng cho tiểu hoàng đế cũng nói rất uyển chuyển: “Lão nô chỉ cảm thấy, Hoàng thượng mấy ngày nay dường như không được vui vẻ, nên nghĩ, nếu như có thể chia sẻ nỗi lo lắng cho Hoàng thượng, đó là điều tốt nhất.”

Hắn nhìn sắc mặt của tiểu hoàng đế, giọng định vô cùng ôn hòa, biểu cảm và thái độ cố gắng hướng đến sự dịu dàng ân cần: “Hoàng thượng ưu tư, lão nô đau lòng. Nếu ngài nguyện ý, không bằng nói với lão nô một chút, xem có phải giữa ngài và Nhiếp chính vương có hiểu lầm gì không. Người với người, nếu như có hiểu lầm, cứ giữ kín trong lòng không giải thích rõ ràng, khe nứt sẽ ngày càng lớn. Nếu Nhiếp chính vương xảy ra mâu thuẫn với ngài, e rằng sẽ có gian thần thừa cơ xâm nhập.”

Khuyên người, luôn phải lấy thứ mà đối phương coi trọng nhất để khuyên nhủ. Tiểu hoàng đế xem trọng giang sơn Đại Yến, coi trọng bá tánh Đại Yến, cũng coi trọng hoàng vị, Thường Tiếu hắn đương nhiên phải lấy điểm mà đối phương quan tâm để khiến tiểu hoàng đế chú ý.

Quả nhiên, nghe thấy Thường Tiếu nói đến giang sơn xã tắc, thần sắc của Yến Tần có vẻ nghiêm túc hơn vài phần.

Giang sơn xã tắc, giang sơn xã tắc, là hoàng đế của Đại Yến, chẳng lẽ y không biết giang sơn xã tắc quan trọng đến nhường nào. Nhưng Thường Tiếu cho rằng y sẽ vì giang sơn xã tắc mà hy sinh bản thân, vậy thì Thường Tiếu đã đoán sai rồi, y thật sự không phải là vị minh quân chỉ biết đến giang sơn bá tánh.

Y im lặng một lúc, nói với Thường Tiếu: “Ngươi không hiểu.”

Thực ra lúc ban đầu, y cố gắng tiếp cận Nhiếp chính vương, cũng không phải vì giang sơn xã tắc, mà là vì bảo toàn mạng sống của chính bản thân y.

Nhưng con người đều tham lam, có được một chút, liền muốn nhiều hơn. Giống như Nhiếp chính vương khi có được sự đồng ý của y, còn muốn có được tình cảm của y, có được sự chủ động của y, sau khi y ngồi vững trên hoàng vị, hưởng thụ được hương vị quyền lực hoàng gia chân chính mang lại, y cũng muốn làm hoàng đế lâu dài, muốn trở thành minh quân lưu danh sử sách.

Thường Tiếu nói: “Lão nô không hiểu, không hiểu tại sao Bệ hạ và Nhiếp chính vương vốn dĩ tốt đẹp, đột nhiên lại trở nên như bây giờ, giữa hai người, lợi ích giống nhau, có chuyện gì mà không thể nói rõ, hiểu lầm sở dĩ là hiểu lầm, là bởi vì không ai chịu giải thích rõ ràng. Bệ hạ và Nhiếp chính vương đều là người thông minh, chỉ cần ngồi đối diện nhau trò chuyện, khẳng định có thể hóa giải hiểu lầm.”

Yến Tần không tranh luận với Thường Tiếu, cũng không nói rõ hiểu lầm rốt cuộc là gì. Y chỉ hỏi Thường Tiếu: “Ngươi xuất phát từ lập trường nào, mà nói với cô những lời này, là sợ cô cãi nhau với Nhiếp chính vương, người dưới trướng của ngươi khó làm việc?”

Yến Tần nói sự thật, nhưng Thường Tiếu khẳng định không thể nói như vậy: “Cũng hơi vì lý do này, nhưng đây không phải là chủ yếu, hôm nay lão nô to gan nói ra những lời này, chủ yếu vẫn là cảm thấy Bệ hạ không vui.”

Yến Tần kinh ngạc, y lặp lại lần nữa: “Ngươi nói, cảm thấy cô không vui?”

“Phải, mấy ngày nay Bệ hạ cãi nhau với Nhiếp chính vương rất không vui.”

“Không phải cô mấy ngày nay mới không vui, trước đó quận Sơn Khê xảy ra chuyện, cô đã không vui rồi, hơn nữa mấy ngày trước Độc Cô Liễu xảy ra chuyện, nghĩ đến Độc Cô ái khanh, cô cũng không vui nổi.”

Độc Cô Liễu cũng xảy ra chuyện? Chuyện này Thường Tiếu không rõ, nhưng hắn cảm thấy nếu tiểu hoàng lái câu chuyện sang Độc Cô Liễu, vậy thì cơ hội trò chuyện riêng mà hắn vất vả lắm mới có được hôm nay lại lãng phí: “Nhưng lão nô cảm thấy, Hoàng thượng cũng không phải vì chuyện này mà không vui như vậy.”

Giọng nói của Yến Tần đột nhiên trầm xuống: “Ngươi không phải con giun trong bụng cô, còn có thể biết cô không vui vì chuyện gì sao?”

Nghe ngữ khí này, trong lòng Thường Tiếu rơi lộp bộp, biết tiểu hoàng đế bất mãn việc hắn tự ý đoán thánh ý, nhưng lời đã nói đến mức này, nếu nói tiếp hắn không nói gì nữa, chẳng phải là tự dưng chịu sự nghi ngờ của đế vương sao: “Lão nô không có bản lĩnh đó, do hầu hạ Bệ hạ lâu rồi, tuy không hiểu rõ suy nghĩ của Bệ hạ, nhưng ít nhiều cũng có thể nhận ra Bệ hạ rốt cuộc vui hay không. Bệ hạ quan tâm Độc Cô đại nhân, và quan tâm giang sơn xã tắc, quan tâm những bá tánh gặp nạn ở Sơn Khê như nhau.”

“Ý ngươi là, cô là người trong cuộc, u mê không rõ?”

Thường Tiếu cắn răng, quyết định liều mạng một phen: “Lão nô cảm thấy, Bệ hạ thích Nhiếp chính vương, vì chuyện này mà phiền não, cho nên mới không vui.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tiểu kịch trường:

Thường Tiếu: Nhiếp chính vương, phiền ngài cho nô tài một bao lì xì to to.

Nhiếp chính vương: Dù không thích ngươi, nhưng nhìn vào công lao ngươi đã đóng góp, miễn cưỡng cho ngươi sáu ngàn sáu trăm sáu mươi lượng vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play