“Hoàng thúc đừng nóng vội, cô còn nhỏ, chuyện đại hôn có thể kéo dài thêm vài năm nữa..” Thực ra, trong giấc mơ trước, Nhiếp chính vương không hề mặc phượng quan, xiêm áo rộng rãi của nữ tử, mà là mặc hỷ phục của nam hết sức bình thường. Kiểu dáng và chi tiết trong mơ dần dần trở nên mờ nhạt trong tâm trí y.

Nhưng Nhiếp chính vương đã nghĩ ra được chủ ý này, y cũng không dám nói với đối phương rằng mình đã lừa gạt hắn. Nếu nói ra sự thật vào lúc này, y chắc chắn sẽ bị Nhiếp chính vương đánh chết mất, chỉ có thể bằng nỗ lực không ngừng của bản thân, cố gắng dập tắt ý tưởng hết sức hoang đường này của Nhiếp chính vương.

“Hoàng thúc là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể mặc nữ trang, đội phượng quan, khoác xiêm áo rực rỡ được. Hơn nữa cô nghe nói, phượng quan rất nặng, làm hoàng hậu phải đội mũ miện nặng trịch cả ngày, còn phải trang điểm như quỷ. Hoàng thúc hãy suy nghĩ cho kỹ, chớ nên nhất thời xúc động.”

Nhiếp chính vương đâu phải nhất thời xúc động, hắn nói ra những lời này là đã qua suy nghĩ kỹ càng: “Bệ hạ nên biết, thần không thể chịu đựng việc bên cạnh bệ hạ có nữ nhân khác, nam nhân cũng không được.”

Hắn đang ám chỉ những phi tần trong cung, những người có thể được tiểu hoàng đế sủng ái một cách hợp tình hợp lý.

Tật ghen tuông của Nhiếp chính vương rất lớn, Yến Tần biết rõ đã lâu, nhưng chỉ vì ghen tuông mà làm đến mức này, Nhiếp chính vương cũng quá liều.

“Nhưng đại hôn không phải chuyện dễ.” Đại hôn của thiên tử thật sự vô cùng vất vả, y là phu quân thì còn đỡ, hoàng hậu là thê tử còn khó khăn hơn y rất nhiều.

Nếu nói đến phượng quan xiêm áo, Yến Vu Ca lại càng không để tâm, năm đó khi Yến lão gia còn sống, hắn luyện võ trong phủ tướng quân đã chịu không biết bao nhiêu đau khổ. Hồi còn nhỏ, nhìn thấy những vết bầm tím trên người hắn do té ngã, mẫu thân thường nhìn mà lặng lẽ rơi lệ.

Chỉ là phượng quan xiêm áo thôi, chỉ cần đội một ngày, không phải gánh nặng gì. Đối với Nhiếp chính vương, những thứ này hoàn toàn không đáng sợ.

Yến Tần mấp máy môi, còn muốn khuyên nhủ thêm, nhưng bị một câu nói của Nhiếp chính vương chặn lại: “Dù sao đây không phải lần đầu tiên thần làm chuyện này, đại trượng phu nên chịu đựng những gì người thường không thể chịu đựng được.”

Phải rồi, lúc này Yến Tần mới nhớ ra, y đã từng hỏi Nhiếp chính vương về vấn đề này, hình như là vào đêm giao thừa.

Thì thôi vậy, y cũng không lay chuyển được Nhiếp chính vương: “Nếu hoàng thúc đã suy nghĩ kỹ càng, vậy cứ theo ý muốn của thúc đi, nhưng dù sao cũng không thể đại hôn vào lúc này.”

Phản ứng của tiểu hoàng đế hơi nằm ngoài dự liệu của Yến Vu Ca, hắn tưởng rằng chuyện này ít nhất cũng phải năn nỉ một hai canh giờ, thậm chí lâu hơn, kết quả hắn mới nói vài câu, tiểu hoàng đế đã đồng ý.

Con người có lẽ chính là sinh vật mâu thuẫn như vậy, lúc trước tiểu hoàng đế ngăn cản, hắn không vui, bây giờ tiểu hoàng đế đồng ý một cách sảng khoái như vậy, hắn lại cảm thấy mình đột nhiên không vui nữa.

“Bệ hạ thật sự quyết định theo ý muốn của thần sao?” Yến Vu Ca cảm thấy, chắc chắn không phải lỗi của hắn, là vì tiểu hoàng đế quá qua loa, hắn mới cảm thấy khó chịu trong lòng.

Yến Vu Ca tuy không biểu hiện ra ngoài miệng, nhưng Yến Tần quan sát hắn lại nhận ra Nhiếp chính vương lúc này đang tức giận. Chỉ cần nghe từ ngữ khí quen thuộc và sự thay đổi biểu cảm này.

“Chẳng lẽ Hoàng thúc không vui sao? Nếu thúc không muốn làm những việc này, tại sao phải ép buộc bản thân?” Y chỉ thuận miệng nhắc, cũng không ép buộc Nhiếp chính vương phải mặc nữ trang làm hoàng hậu của mình.

“Thần không  ép buộc bản thân.” Bịa ra một cô em gái không hề tồn tại, để nàng gánh vác vị trí hoàng hậu của tiểu hoàng đế, thực ra là cách tốt nhất để giải quyết tình cảnh khó khăn hiện tại của bọn họ.

Phải biết, nếu Yến Tần chậm trễ việc lập hậu, chắc chắn sẽ phải chịu áp lực to lớn từ bốn phương tám hướng, đợi đến khi tiểu hoàng đế thành thân, độc sủng trung cung, kết quả trung cung không có con nối dõi, đó là lỗi của trung cung, chứ không phải lỗi của thiên tử đương triều.

Trung cung vốn là một sự tồn tại được tạo dựng một cách nhân tạo, những đại thần kia dù nói khó nghe đến đâu, sẽ không có quá nhiều ảnh hưởng đến bản thân hắn. Hơn nữa, nể mặt hắn là hoàng huynh, Nhiếp chính vương, cho dù những người đó bất mãn với hoàng hậu, sẽ không nói thẳng mặt.

Đương nhiên, làm hoàng hậu còn có một lợi ích rất quan trọng, lợi ích này không phải dành cho Yến Tần, mà là dành cho hắn, đó chính là sau khi thành hoàng hậu, chỉ cần hoàng đế giao phượng ấn và quyền lực cho hắn, hắn có thể quang minh chính đại xử lý những nữ nhân kia của tiểu hoàng đế.

Chỉ cần chịu khổ một ngày, là có thể đổi lấy lợi ích lâu dài, vậy hắn nhất định vẫn lựa chọn chịu khổ một ngày. Nói cho cùng, đối với thì không tính là quá khổ.

Cho dù là gánh nặng, trang điểm lòe loẹt diễu hành, sau đó giống như con khỉ bị bách tính trênphố lớn ngõ nhỏ xem náo nhiệt. Thậm chí là mặc nữ trang lần nữa, cũng không khó như hắn tưởng tượng.

“Thần không bất mãn, mà bệ hạ bất mãn.” Nhiếp chính vương nói vậy, ngữ khí bình thường, nhưng giọng nói lại lộ ra sự bất mãn tràn trề.

Yến Tần hoàn toàn không biết vừa rồi trong đầu Nhiếp chính vương đã lóe lên những ý nghĩ gì, y không lên tiếng, chải chuốt lại suy nghĩ rối như tơ vò của mình, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói: “Cô không có bất mãn.”

Yến Vu Ca vẫn không tin, nhìn gương mặt tuấn tú đến mức khiến người người bực tức Nhiếp chính vương, Yến Tần đột nhiên xúc động, rất muốn đánh Nhiếp chính vương một trận.

Đương nhiên, y cũng chỉ nghĩ vậy, đánh thì đánh không lại.

“Chuyện này, đợi chúng ta trở về rồi nói sau.” Hai người đứng trên đài cao, tình hình bên dưới thu hết vào tầm mắt, nhưng đồng thời, dáng vẻ đánh nhau của người trên đài cao, tự nhiên cũng bị người ở dưới đất nhìn thấy rõ ràng.

Đây chính là điểm không tốt, bọn họ làm gì, người khác đều có thể nhìn thấy.

Sau khi trở về, Yến Vu Ca không tiếp tục thảo luận vấn đề này với Yến Tần nữa, Yến Tần còn tưởng rằng đối phương đã từ bỏ, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không phải y không thích Nhiếp chính vương, cho nên không muốn cho Nhiếp chính vương danh phận, chỉ là lời ngon tiếng ngọt, nhưng hành động này thật sự quá kỳ quái, y nhất thời khó tiêu hóa.

Bình tĩnh suy nghĩ một chút, kỳ thực cách làm này có lợi với y, nhưng muốn thực hiện, chắc chắn sẽ gặp phải một số trở ngại.

Ví dụ như, muội muội của Nhiếp chính vương xuất giá, hắn là huynh trưởng duy nhất, huynh trưởng như cha, ngày đó chắc chắn phải có mặt, tổng không thể để Nhiếp chính vương đồng thời sắm vai hai người.

Hơn nữa bọn họ là phu thê, lúc bái thiên địa và phu thê đối bái thì còn đỡ, vậy lúc bái phụ mẫu, y và Nhiếp chính vương bái ai? Người ngồi kia là giả, chịu cái bái lạy của hoàng đế và Nhiếp chính vương, hắn không sợ bản thân bị đoản thọ sao!

Còn có hoàng hậu, Yến Vu Ca nhất định cảm thấy trị hậu cung và trị thiên hạ không hề khác nhau, nhưng Yến Tần thật sự rất muốn nói cho hắn biết, khác nhiều lắm.

Giống như nữ, cho dù đánh nhau, bọn họ cũng chỉ là sử dụng một số hành vi tồi tệ như túm tóc, kéo quần áo gì đó, nếu đổi lại là nam, chắc chắn là nắm đấm gặp máu, đánh người đầu rơi máu chảy.

Nữ và nam, về bản chất thật sự có quá nhiều điểm khác biệt, y thật sự lo lắng, nếu Nhiếp chính vương làm hoàng hậu, sau đó không xử lý tốt những công việc trong cung, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều phi tần đến khóc lóc kể lể với y.

Yến Tần không sợ nhiều thứ, nhưng tiếng khóc lóc của những phi tần kiều diễm lại là một trong số đó. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó thôi, Yến Tần đã cảm thấy toàn thân không thoải mái.

Không được, cách làm này của Nhiếp chính vương nhất định không được. Yến Tần bên này, đang nghĩ đến muôn vàn điểm không khả thi của cách làm này của Nhiếp chính vương, bên kia, Yến Vu Ca lại đang nghiêm túc suy nghĩ mức độ khả thi của cách làm này khi hắn nhất thời nảy ra ý tưởng.

Hắn tưởng tượng đến rất nhiều tình huống, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy cách làm này là tốt nhất.

Thứ nhất, trước đó hoàng đế cưới những phi tần kia, không ai thật sự bái đường, dù sao hoàng hậu cũng chỉ có một, chỉ có đại hôn của đế hậu, mới có thể có vinh dự cùng đứng với hoàng đế, cùng chịu khổ một ngày.

Những phi tần khác, cho dù thân phận cao quý hơn nữa, nhưng thực tế mà nói, đó cũng là thiếp, trong những nhà quyền quý, quý thiếp cũng là thiếp, không thể hưởng thân phận giống như đương gia chủ mẫu.

Cũng chính bởi vì vậy, những phi tần kia, tiểu hoàng đế, triều thần, bao gồm cả chính bản thân Yến Vu Ca, mới coi trọng ngôi vị hoàng hậu như vậy.

Giống như tiểu hoàng đế đã nói, hắn không có muội muội thật sự. Nhưng muội muội này, chẳng phải là hắn nói có là có sao? Hắn nói, mình có một muội muội bởi vì thân thể yếu ớt, đạo sĩ vân du đã xem bói, bèn dẫn nàng rời đi từ nhỏ, những năm qua, trong nhà chưa từng nhắc đến, bây giờ nàng đã dưỡng bệnh xong, trở về nhà, vậy chính là khách quý có thân phận chỉ đứng sau hắn, Nhiếp chính vương, trong Nhiếp chính vương phủ.

Dựa vào thân phận Nhiếp chính vương của hắn, những triều thần kia cho dù trong lòng có nghi ngờ, chẳng lẽ còn có thể đi điều tra, chất vấn lời hắn nói là thật hay giả sao?

Chuyện đại hôn này, hắn khẳng định không thể để người khác thay thế mình hoàn thành cho tiểu hoàng đế, nếu không có người khác, vậy khẳng định bản thân mình ra mặt tốt hơn. Hơn nữa hắn có phải nữ nhân hay không, hoàng đế cũng không phải chưa từng thấy, chẳng lẽ trong lòng còn chưa có chút tính toán nào.

Nhưng giống như Yến Tần đã nói, hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp để đại hôn, hắn tính toán một chút, nếu thuận lợi, việc cứu tế ở quận Sơn Khê, đại khái cần nửa tháng là có thể hoàn thành, bây giờ thời gian còn hơi sớm, hắn phải sắp xếp cái muội muội hồi phủ, làm náo nhiệt một chút, sau đó còn phải để muội muội này gặp mặt một số khách quý của phủ khác, tung ra thân phận thân muội muội của Nhiếp chính vương, đợi đến khi tin tức lắng xuống, chính là ngày hắn và tiểu hoàng đế đại hôn.

Dù sao “muội muội” cũng chỉ là cần danh phận hoàng hậu thôi, sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian ở chung của hắn và tiểu hoàng đế. Đợi hôn lễ hoàn thành, hắn sẽ lập tức tạo dựng hình tượng hoàng hậu thường ngày ở ẩn trong cung, không hỏi đến chuyện triều chính.

Về phần tiểu hoàng đế lo lắng, vấn đề hắn và “muội muội” không thể đồng thời xuất hiện, vậy càng dễ giải quyết, một tấm mặt nạ mỏng như cánh ve sầu, có thể giải quyết phần lớn phiền não của bọn họ.

Dù sao lúc trước vì muốn ở trong cung của tiểu hoàng đế, mỗi buổi tối hắn gần như phải phiền phức một lần, cũng không ngại phiền phức thêm mấy lần.

Nhiếp chính vương cảm thấy, mình bị sự thông mình của bản thân làm cho cảm động luôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play