Bạch Trạch tiếp đón Lục Húc, bảo cậu ngồi xuống, đi đến quầy pha chế rồi quay đầu lại hỏi: “Tôi có hồng trà, cà phê, Lục tiên sinh muốn uống gì?”
“Bạch tổng không cần khách sáo, cho tôi ly nước lọc là được rồi.”
Bạch Trạch cầm ly nước ra, cúi người đưa cho Lục Húc ngồi phía đối diện: "Hôm nay tôi mới biết thì ra Bộ Tử Thần tuyển người còn phải xem nhan sắc." Nếu không phải được bên kia nói trước một tiếng, Bạch Trạch tuyệt đối không thể liên hệ cậu trai đang nói cười tươi rói trước mặt với người dẫn đường xuống Hoàng Tuyền mà quanh người bao phủ hơi thở của tử vong là một.
Hình tượng Lục Húc là kiểu người dương quang xán lạn, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng.
Nhìn thoáng qua sẽ thấy giống như một chàng trai nhỏ xinh đẹp vô cùng có mị lực.
Các nghệ sĩ qua tay đào tạo của Bạch Trạch quá nhiều, dù nổi tiếng hay là không, y đều đã nhìn qua rất nhiều kiểu hình khác nhau.
"Bạch tổng quá khen rồi." Đối với lời khen ngợi của Bạch Trạch, trên mặt Lục Húc vẫn là vẻ đạm nhiên, miệng cong thành một độ cong đẹp mắt, “Cho nên có thể sắp xếp cho tôi tham gia show tuyển tú được không?”
Hai tay Bạch Trạch đặt chéo, để lên đầu gối, âu phục cắt may trên người đẹp không tì vết, ngay cả nếp nhăn cũng không thấy: “Lục tiên sinh là nghệ sĩ ký hợp đồng của công ty tôi, tất nhiên chúng tôi sẽ giới thiệu anh tham gia vào .”
Lục Húc nhướng mày: "Ký hợp đồng nghệ sĩ?".
Ngẫm lại yêu cầu tuyển chọn của chương trình, cậu gật đầu: “Đúng là tôi muốn dùng thân phận thực tập sinh để ký hợp đồng với công ty anh, cốt để báo danh, nhưng mà tôi chỉ muốn đi ngang qua sân khấu một khoảng thời gian ngắn mà thôi, hẳn là không ghi hình được bao nhiêu ngày đâu đó.”
Ngụ ý chính là đánh tiếng với Bạch Trạch trước, dù sao đi nữa cũng đã chiếm hết một suất của người ta.
"Đương nhiên là tôi hiểu công việc của Lục tiên sinh, nhưng mà chương trình tuyển tú dù sao đi nữa cũng khác so với sinh hoạt hàng ngày mang tính riêng tư của chúng tôi.
Đến khi đó sẽ là loại huấn luyện khép kín cộng với quay hình, trong phòng có bao nhiêu vị trí, mỗi nhất cử nhất động của mỗi luyện tập sinh đều sẽ được máy quay quay lại hết.
Nếu Lục tiên sinh đã dùng tên công ti chúng tôi để tham gia, tôi hi vọng Lục tiên sinh ghi hình sẽ nghiêm túc hơn một chút."
Nghệ sĩ dưới trướng Diệu Ngoan giải trí không được xem là nhiều nhưng ai nấy đều được xem là có danh tiếng trong giới.
Ai cũng không muốn phá nát hình tượng mình trước màn hình, Lục Húc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ: "Bạch tổng yên tâm, tôi đi đâu cũng sẽ phối hợp ghi hình.
Thế nhưng, tôi cũng không đảm bảo sẽ theo đến cùng, điều này hẳn anh cũng hiểu.
"Đương nhiên rồi." Bạch Trạch gọi điện cho thư ký, giọng điệu nhẹ nhàng: “Thư ký Chương, phiền em đem hợp đồng đến đây.”
Không bao lâu sao thư ký Chương đã gõ cửa xin vào: “Bạch tổng, đây là hợp đồng ký với Lục tiên sinh.”
Lục Húc nhớ mang máng rằng lúc cậu vừa vào cửa thì vị thư ký Chương này đang vung vẩy tám cái xúc tu bạch tuộc, bận rộn với mới công việc.
Có xúc tu vội sửa lại báo cáo, có cái bận nhận hàng ship đến, còn có hai cái xúc tu đang gõ bàn phím nhập tư liệu.
Thấy Lục Húc đang đánh giá thư ký Chương, Bạch Trạch cười khen nhân viên nhà mình một câu: "Thư ký Chương là nhân viên kỳ cựu của công ty, năng lực làm việc vô cùng tốt.
Các công việc marketing và các loại văn bản, tài liệu của công ty đều là cô một tay phụ trách chỉnh lý và in ấn."
"Vậy ra thư ký Chương thật sự là có năng lực siêu hạng." Lục Húc lễ phép cười với thư ký Chương một cái, trong lòng cũng tán thành với hiệu suất làm việc cao ngất ngưởng của cô.
Cho dù công ty có nhiều nghệ sĩ yêu quái xinh đẹp như vậy thì đột nhiên đối diện với khuôn mặt tươi cười của Lục, thư ký Chương vẫn đỏ mặt.
Sau khi bước ra văn phòng của ông chủ, cô lập tức lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho nhóm nhân viên công ty——
【Thư ký Chương: Nghệ sĩ mới ký của ông chủ siêu đẹp, quan trọng nhất là, hình như anh ta thật sự là nhân loại! 】
【Lễ tân Tiểu Ngải: Thiệt không, vừa nãy tui đã muốn nói rồi đó.
Tui cũng thấy người mới này siêu đẹp trai! 】
[Nhân viên vệ sinh lão Sử: Cái gì chứ, nhân loại? Công ty chúng ta có sự tồn tại của con người?! 】
......!
Một đám yêu quái vốn dĩ đang lặn đều ngoi lên.
Phải biết một điệu rằng công ty bọn họ đã được thành lập nhiều năm như vậy, từ ông chủ đến nhân viên đều là yêu quái.
Đột nhiên xuất hiện một nhân loại, khó trách mọi người lại khiếp sợ như vậy.
Thôi chít, người mới này là nhân loại duy nhất trong công ty của bọn họ!
**
Trong phòng làm việc, Lục Húc cẩn thận xem xét hợp đồng lại thêm một lần.
Nói gì đi nữa thì thứ như hợp đồng có liên quan đến lợi ích của song phương thì phải xem xét cho kỹ càng.
Phúc lợi của Diệu Ngoan xem như tương đối không tệ, thời hạn hợp đồng tổng cộng năm năm, số tiền thu được chia bốn sáu.
Quan trọng hơn là, Bạch Trạch tự mình làm người đại diện cho cậu.
“Nếu cảm thấy chỗ nào có vấn đề cứ việc nói, bên phía công ty sẽ tận lực thỏa mãn.”
Bạch Trạch thương thảo vô cùng khách khí, Lục Húc mỉm cười lắc đầu: "Tôi không có nghi ngờ gì về hợp đồng." Nói xong, cậu liền cầm bút ký tên mình vào chỗ bên B.
Lục Húc không chỉ có ngoại hình đẹp mà chữ viết cũng rất đẹp.
Nét chữ cậu viết ra ngay ngắn cứng cáp, nhìn như tùy ý nhưng thật ra lại chứa đựng khí thế tiêu sái rắn rỏi.
Câu nói "nét chữ nết người" quả thật là rất đúng đắn.
Sau khi ký hợp đồng thì xem như đã hoàn tất quá trình, tác phong làm việc của Bạch Trạch rất nhanh nhẹn, lập tức gọi điện thoại cho tổ tiết mục: “Lão Phạm, là tôi.”
là chương trình mùa hè do đài truyền hình DongChengTV nỗ lực tung ra, đội hình sản xuất tất nhiên là vô cùng lớn.
Tổng Giám chế Phạm Tăng là kim bài chế tác của Hoa Quốc, cũng là cha đỡ đầu cho showbiz của Hoa Quốc.
Hắn được xem như là nhà sản xuất cho chương trình tạp kỹ đầu tiên, hành nghề được hai mươi năm trời, những chương trình đã qua tay đều là “vua rating.”
lần này cố ý thỉnh cho bằng được Phạm Tăng, có thể thấy là xem trọng show này như thế nào.
Phải nói Phạm Tăng và Diệu Ngoan giải trí trước đó từng có hai lần hợp tác không tồi, một lần lăng xê được thị đế Tô Mộ Bạch, một lần phủng đỏ* cho ca hậu Dư Mạn Mạn.
* phủng đỏ: nâng đỡ để nổi tiếng.
Bởi vì mối quan hệ này mà ngay từ khi bắt đầu cho chương trình, Phạm Tăng đã gọi cho Bạch Trạch, muốn hỏi công ty bọn họ có nghệ sĩ thích hợp hay không.
Kết quả là lúc đó Bạch Trạch đã hai năm không ký người mới, đương nhiên là không có người thích hợp.
Phạm Tăng cũng không ép buộc, đi sắp xếp cho các công ty giải trí trên cả nước, để bọn họ tiến cử luyện tập sinh.
Thấy chương trình chỉ còn có ba ngày là ghi hình, danh sách học viên cũng đã chỉnh sửa sơ lược xong.
Phạm Tăng không ngờ là Bạch Trạch lại gọi điện cho hắn vào lúc này để giới thiệu nghệ sĩ.
“Người mới?”
“Ừm, vừa ký.”
Phạm Tăng nghe vậy, bất giác lại có chút chần chờ: “Nếu là người mới, hẳn thời gian luyện tập vẫn chưa được bao lâu.”
Bạch Trạch nhìn thoáng qua nghệ sĩ vừa ký hôm nay, giọng điệu thản nhiên: “Chưa đầy một năm.”
Lục Húc nâng mí mắt, liếc Bạch Trạch một cái, không ngờ tới người đại diện mới này chơi "thủ pháp xuân thu"* cũng không tồi.
* đại ý là xạo ke á
"Chưa đến một năm cơ à?" Phạm Tăng đầu bên kia thở dài, suy nghĩ cách từ chối khéo: "Lần này các công ty khác chọn thực tập sinh đưa tới đây, ngắn nhất cũng phải có hai năm luyện tập.
Nghệ sĩ nhà anh e là có hi vọng không lớn lắm."
Bạch Trạch cũng không ảo não, chỉ kiên trì nói: “Nếu không là vầy đi Phạm ca, giờ tôi dẫn cậu ấy qua cho anh nhìn một chút, nếu như phù hợp thì anh giữ lại, được không?”
Phạm Tăng vốn định nói danh sách đã lập xong, trừ phi vô cùng xuất chúng nếu không sẽ không có cơ hội, nhưng nghĩ đến cũng đã hợp tác vài lần với Bạch Trạch rồi thì cũng không nên từ chối thẳng quá, bèn đồng ý.
Một nghệ sĩ luyện tập chưa đầy một năm, trừ phi có thiên phú như Tô Mộ Bạch hoặc Dư Mạn Mạn, nhưng mà bất kể là ai trong hai người đó thì cả thế giới cũng không tìm được người thứ hai.
Mấy năm nay Bạch Trạch cũng nghĩ như vậy, không có ký người mới.
Phạm Tăng nghĩ khi Bạch Trạch dẫn người mới lại đây thì xem xét một chút, nếu là điều kiện OK thì đề cử cho bạn bè khác vậy.
Dù sao cũng là giao thiệp bằng hữu với nhau, hắn sẽ cho cái ân tình này.
Ngay lúc hắn đang lo lắng, xác nhận lại chi tiết, thì khi quay đầu lại, hắn mới phát hiện hai trợ lý hỏ của mình đang cầm điện thoại, thét chói tai.
“Hai người xem gì mà hưng phấn dữ vậy, công việc nhiều như thế mà không lo đi xử lý cơ à?”
Hai trợ lý nhỏ nghe vậy cũng không hoảng loạn, chỉ cầm điện thoại đưa cho hắn xem: “Phạm ca, anh thấy chàng trai tàu điện ngầm này như thế nào?”
"Chàng tàu điện ngầm gì chứ?" Phạm Tăng không hề quan tâm, rũ mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, ánh mắt trong nháy mắt sáng bừng, cậu nhóc trong video góc nghiêng như ngọc, dáng người cực phẩm.
Đặc biệt nhất chính là đôi mắt, hàm chứa ánh xuân lấp lánh.
Cho dù chỉ nhếch khóe miệng lên cũng làm cho người ta cảm thấy rung động tâm hồn.
Từ trước đến nay Phạm Tăng không có cảm tình với netizen, cũng rất ít khi chú ý đến người trên Douyin nào đó.
Nhưng lần này thì khác, chỉ cần liếc mắt một cái, Phạm Tăng đã cảm thấy cậu bé này rất đặc biệt, chói mắt như sao trời.
Hãy tưởng tượng một cậu bé như vậy nếu xuất hiện trong chương trình của mình, sau đó chắc chắn sẽ là một trong những điểm bùng nổ ah!
Phạm Tăng càng nghĩ càng hưng phấn, vội vàng nói với trợ lý: “Đây là netizen hay là nghệ sĩ? Tất cả các cô cậu liên hệ đi, chắc chắn phải mời anh ta tham gia chương trình! ”
Trợ lý nghe vậy không khỏi thở dài: "Phạm ca, chúng tôi cũng muốn liên lạc với anh trai nhỏ này, nhưng hình như anh ấy là người bí ẩn mà trong lúc vô tình chụp được của cư dân mạng.
Hiện tại toàn bộ cư dân mạng đều đang tìm tiểu ca ca tàu điện ngầm này, nhưng cho đến bây giờ vẫn là đá chìm đáy biển, vẫn là tìm không ra.
"
Mỗi ngày Douyin đều sẽ giới thiệu video hot nhất cho người dùng, trợ lý vốn cũng chỉ mở ra xem để giết thời gian.
Kết quả là lại thấy được vid "tiểu ca ca tàu điện ngầm" này được đẩy lên, một vid mà xem tận mấy chục lần, sững sờ đến không thoát ra ngoài.
Video gốc có số lượt like lên đến hàng triệu, khu vực cmt toàn là kiểu la hét.
Tất cả mọi người đều rất muốn biết vị ca ca này là ai, nhưng không ai có thể liên lạc được với cậu.
"Có lẽ vài ngày nữa anh ấy sẽ ra ngoài để xin chủ tài khoản đã đăng video?" Không ít netizen đều cho rằng như vậy, trợ lý lại thấy cậu trai nhỏ này không giống như là đang muốn tự lăng xê mình.
Phạm Tăng nghe vậy, nhịn không được thở dài.
Chương trình sắp được ghi hình rồi, mặc dù vài ngày nữa tìm ra cũng không kịp.
Vất vả lắm mới phát hiện ra một bảo bối, kết quả lại không liên lạc được, trong lòng Phạm Tăng ít nhiều cũng cảm thấy thất vọng.
Đúng lúc này, nhân viên công tác chạy đến báo cáo với hắn: "Phạm ca, anh Bạch đến rồi.".