Chu Dương giơ túi đồ ăn lên, ám chỉ:

"Sơ Vũ, anh có thể vào trong không? Anh mua riêng cho em đấy."

Ánh mắt của Thẩm Quan trở nên sắc bén, mang theo vẻ kiêu ngạo:

"Em gái tôi ăn không nổi cơm à? Cần phải ăn đồ ăn của anh?"

Chu Dương cười mỉa, cố tỏ ra độ lượng:

"Anh bạn à, nếu cậu không phải bạn trai của cô ấy, thì việc tôi theo đuổi Sơ Vũ chẳng liên quan gì đến cậu, đúng không?

"Ồ? Hóa ra cậu là người què à?"

Chu Dương phát hiện điều này xong, lập tức trở nên thoải mái hơn, cười với ẩn ý:

"Bảo sao Sơ Vũ lại yên tâm ở chung với cậu."

Lúc này tôi đã tức đến nghẹn họng, định gọi bảo vệ lên đuổi người.

Chu Dương vẫn chẳng nhận ra vấn đề, thản nhiên đi vào nhà, bày đồ ăn lên bàn:

"Không biết em thích ăn gì, anh mua mỗi thứ một ít, em ăn được đồ cay không, thích đồ Tứ Xuyên chứ..."

"Em yêu, đến ăn cơm đi."

Bất ngờ, Thẩm Quan đá mạnh cái thùng rác sang một bên, tiếng va đập vang lên rất lớn.

Anh mím môi, không nói một lời, lần lượt đổ từng hộp đồ ăn vào thùng rác.

Chu Dương bị hành động của anh làm cho khiếp sợ, định phát tác.

Thẩm Quan đã túm lấy cổ áo Chu Dương, giáng cho anh ta một cú đấm.

...

Nửa tiếng sau, Chu Dương mặt mày bầm tím, gọi cảnh sát, đòi Thẩm Quan phải bồi thường phí điều trị và tổn thất tinh thần.

Cuối cùng, dưới sự hòa giải của cảnh sát, tôi móc ra hai nghìn tệ, mới kết thúc được trò hề này.

Cánh tay của Thẩm Quan bị thương nhẹ, không nghiêm trọng lắm.

Anh cụp mắt, khẽ xoay cổ tay, gương mặt vẫn âm trầm đáng sợ.

"Em hẹn hò với hắn bao lâu rồi?"

Câu hỏi đầy chất vấn của anh khiến tôi lập tức nổi giận:

"Đó là lý do anh ra tay sao? Anh không thể sửa cái thói thiếu gia của mình à? Cứ phải dùng nắm đ.ấ.m để giải quyết vấn đề sao?

"Nếu nãy tôi không ngăn lại, thì giờ anh đã ở đồn cảnh sát rồi đấy!"

Thẩm Quan vẫn chưa nguôi giận:

"Hắn đến nhà quấy rối em, chẳng lẽ anh đứng nhìn mà không làm gì sao?

"Sơ Vũ, dù chúng ta đã chia tay, em cũng không nên dính vào tên ngốc như vậy!"

"......"

Được, được thôi, anh còn có mặt mũi nhắc đến chuyện chia tay của chúng ta.

Tôi nhắm mắt hít sâu một hơi, chỉ vào cái thùng rác bốc mùi khó chịu:

"Trước tiên, vứt hết cái đống này đi."

Thẩm Quan dù đang tức, vẫn khá nghe lời.

Anh xách túi rác ra ngoài, vừa đi ra tôi liền khóa cửa lại:

"Anh cũng đừng quay lại nữa."

"......"

Chưa đến nửa đêm, trời lại đổ mưa như trút nước.

Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

Trước đây, Thẩm Quan có tập đoàn Thẩm thị chống lưng, rất nhiều chuyện anh có thể làm gì tùy thích, luôn có người lo hậu quả cho anh.

Nhưng tôi chỉ là một người bình thường, nhỡ đâu anh gặp chuyện gì, tôi lo mình không đủ sức để bảo vệ anh.

Bất chợt, tôi bừng tỉnh nhận ra rằng, thực ra tôi đang vô thức bảo vệ anh.

Bao lần trước đây, anh luôn đứng ra che chở tôi.

Anh bắt kẻ quấy rối tôi ở trung tâm thương mại phải công khai xin lỗi, ép kẻ nợ tiền không trả phải mang tiền đến nhà tôi, còn từng ra tay nghĩa hiệp, cùng tôi cứu một cô bé bị bắt cóc, đánh bọn buôn người chạy trối chết.

Tôi lén vén rèm cửa, muốn xem anh có còn ở đó không.

Thẩm Quan ngồi co ro ở mép bãi cỏ, người ướt đẫm, trông thật yếu đuối và đáng thương.

Tôi vội vàng xuống nhà, che ô lên đầu anh:



"Anh ngốc à, không biết vào hành lang trú mưa sao?"

Nước mưa chảy dọc theo đường viền hàm của anh, khuôn mặt trắng mịn càng thêm thanh tú và sạch sẽ.

Anh giận dỗi quay mặt đi: "Không phải em không cần anh nữa sao? Đừng lo cho anh."

"Nếu anh muốn đi thì đi cho xa, đừng để tôi mở cửa sổ ra là nhìn thấy anh."

"Anh đi đây."

Anh lảo đảo bước vào màn mưa, bước từng bước, mỗi bước đi càng chậm dần.

Tôi không nhịn được mà lên tiếng:

"Ê, anh..."

Thẩm Quan đột nhiên xoay người lại, chạy nhanh về phía tôi, cúi đầu chui vào dưới chiếc ô của tôi.

Anh ôm chặt lấy tôi, cả cơ thể run rẩy nhẹ, giọng nghẹn ngào trách móc:

"Sao em có thể nhốt anh ở ngoài cửa?"

Chiếc ô trong tay tôi chao đảo, tôi vỗ nhẹ vào lưng anh, dịu dàng nói:

"Được rồi, lần sau sẽ không khóa cửa nữa, buông tay ra đi, anh làm ướt hết cả quần áo rồi."

"Thế thì em thề đi, sau này đừng bao giờ đuổi anh đi nữa."

"Được, được, được."

Anh thả tôi ra, dù vẫn còn vẻ lôi thôi lếch thếch, nhưng đôi mắt đào hoa ấy lại ngấn nước, sáng long lanh.

Tôi nghiêm mặt nói:

"Nhưng Thẩm Quan, sau này không được bốc đồng đánh người, cũng không được lãng phí đồ ăn nữa."

"Được."

Thật kỳ lạ, vừa khi tôi dẫn Thẩm Quan vào nhà, mưa ngoài trời lập tức tạnh.

Nhìn những món đồ mà Thẩm Quan mua, tôi bắt đầu nghi ngờ.

Anh ấp úng một lúc rồi nói:

"Anh bán chiếc đồng hồ đi rồi, không phải em thích ăn đồ Nhật sao, anh chỉ mua đại vài món thôi..."

"Thẩm Quan!"

...

Ngày hôm sau, tôi nghe nói công ty của Chu Dương đã phạt anh ta 2.000 tệ với lý do đánh nhau, làm ảnh hưởng đến hình ảnh công ty.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play