Hà Đại Lang muốn nói nhất định sẽ kính yêu, ít nhất ở trong lòng hắn, nhất định sẽ cảm ơn sự giúp đỡ lúc trước của lão gia, nhưng nghĩ đến lúc mình nói không đến bện châu chấu nữa, mấy đứa bé lộ ra vẻ tức giận, hắn lại không xác định.
Hà Đại Lang do dự, nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Nếu là con, khẳng định sẽ cảm kích sự giúp đỡ lúc trước của lão gia, nếu như lão gia không có tiền, mỗi ngày con sẽ gánh một bó củi đưa cho nhà lão gia, mặc dù không nhiều, nhưng cũng xem như là tấm lòng của con.”
Từ Tú Việt nghe được lời này, trong long hơi ngũ vị tạp trần, trong lúc nhất thời xúc động Hà Đại Lang là người trung hậu hiếm có, nhưng cũng lo lắng Hà Đại Lang thành thật ngốc nghếch như vậy, tương lai sẽ bị thua thiệt.
Từ Tú Việt khẳng định nói: “Con là người tốt, biết tri ân báo đáp, cho nên mới nghĩ như vậy. Nếu là Từ gia thì sao? Con nói nếu là Lưu lão bà tử, sẽ nghĩ như thế nào?”
Hà Đại Lang đắm chìm vào trong câu hỏi của Từ Tú Việt, không để ý đến xưng hô của cô là Lưu lão bà tử, mà không phải là “mẹ”.
Hắn suy nghĩ đến cách làm của một nhà Lưu lão bà tử đối với nhà mình, trong nháy mắt lập tức nghĩ đến những đứa bé tức giận trong trấn.
Nhất là năm trước tuy trong nhà nghèo, nhưng nếu có một chút lương thực hay có thứ gì đó mẹ đều muốn lấy trợ giúp cho Từ gia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT