Công phu trả đũa của Từ Khánh Hỷ giống như đã luyện đến nhuần nhuyễn không cần tự cung (biến thành thái giám), nói dối không chớp mắt.
Hình như Hà thôn trưởng bị đả kích bởi trình độ mặt dày của Từ Khánh Hỷ, tức giận đến đỏ cả mặt: “Ngươi không cần ở chỗ này nói bậy nói bạ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được tình huống này, cũng biết rõ xảy ra chuyện gì!”
Nơi này là địa bàn của Hà gia, thôn trưởng vừa nói như vậy, hán tử xung quanh cũng bắt đầu phụ họa.
“Đúng vậy, ta nói chứ bản lĩnh của tiểu tử nhà ngươi cũng không nhỏ.”
“Khóa hư là do người ta làm hư, đồ ngã cũng là do người ta làm ngã, vậy ngươi trộm xong có phải còn muốn nói là do người ta tặng mình hay không?!”
Lần này Từ Khánh Hỷ tủi thân nói: “Oan uổng quá, ta chỉ để thăm hỏi mà thôi, ai lại muốn ồn ào ra tình cảnh này!”
Từ Khánh Hỷ nói xong bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, không thể tin quay đầu nhìn Từ Tú Việt: “Đại tỷ, đệ đệ có chỗ nào có lỗi với ngươi, ngươi lại muốn cố ý bày ra chuyện này vu oan cho chúng ta?!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play