Cẩu Đản là một đứa bé không thích khóc lóc làm ồn ào, cậu bé lại nhìn bánh ngọt của Hà Tứ Lang, lại ngẩng đầu nhìn nãi nãi, thấy nãi nãi cũng không không có ý cho mình, Cẩu Đản cắn ngón tay lưu luyến đi ra ngoài.
Hà Tứ Lang mới nói được một nửa thì thấy cháu trai đi mất, hơi ngừng lại, khí chất kiêu ngạo lạnh lùng trên người càng lạnh hơn.
Từ Tú Việt nghĩ Hà Tứ Lang cũng chỉ là một thiếu niên 16 17 tuổi, là cái tuổi tranh cường háo thắng, bị cháu của mình ngó lơ, đoán chừng là có chút không xuống đài được.
Dựa vào dự tính ban đầu muốn quan tâm đến sức khỏe tinh thần của mấy đứa nhỏ trong nhà, Từ Tú Việt bắt một cái thang cho Hà Tứ Lang: “Cẩu Đản còn nhỏ, lại chưa có đi học, con nói những lời này khẳng định nó nghe không hiểu, cho nên mới cảm thấy nhàm chán.”
Hà Tứ Lang mím chặt môi, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tú Việt, vẻ mặt hơi kiêu ngạo, lạnh nhạt nói: “Chuyện trong sách sao có thể nhàm chán được, tuy cũng không phải là học vấn thâm ảo gì, nhưng mẹ cũng chỉ là một phụ nhân, chắc nghe không hiểu đi?”
Từ Tú Việt: Phi, cô thu lại tình cảm quan tâm với thằng nhóc này.
“Không phải là muốn nói, trước khi lấy đồ của người ta mà không hỏi, không hỏi, chính là trộm sao, đạo lý đơn giản như vậy cũng chỉ có con có chút học vấn không biết xấu hổ khoe khoang trước mặt một đứa con nít thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT