Trên mặt Trương thị lộ ra vẻ bất an lo lắng, lúc trước những công việc này là do nàng phụ trách.
Từ Tú Việt cũng không có ý định khổ cực mình, tạo phúc cho Trương thị, lại nói thêm một câu: “Chờ một lát nữa con đến cửa chén.”
Lúc này Trương thị mới yên lòng, vui vẻ đáp một tiếng.
Từ Tú Việt nhìn Trương thị, cứ cảm thấy nàng có tiềm chất làm M, lại gọi Hà Đại Lang đến: “Một lát nữa, con đi vào trong trấn với mẹ một chuyến.”
Hà Đại Lang còn chưa đáp lời, Hà Tam Lang đã vội vàng bày tỏ thái độ: “Mẹ đi lên trấn làm gì, có phải là đi mua gạo không, sức của con lớn, một lát nữa con đi với mẹ!”
Hà Đại Lang nghe vậy, cũng không chen lời vào, yên tĩnh chờ mẹ lên tiếng.
Trái lại Từ Tú Việt cũng không đả kích Hà Tam Lang, chỉ nói: “Lần này trước để cho đại ca của con đi, lần tới mang con đi.” Lần đầu ra ngoài, cô vẫn cảm thấy dẫn theo con trai cả đáng tin hơn.
Trên mặt Hà Tam Lang tràn đầy thất vọng, ngày thường mẹ đều sẽ dẫn theo hắn, hắn còn mong đợi đi lên trấn với mẹ, để cho mẹ vui vẻ một chút, nói không chừng còn có bánh để ăn.
Chẳng qua thay đổi suy nghĩ, mẹ cũng không phải thật sự thương đại ca, lần này muốn để đại ca đi cùng, nhất định là có công việc tay chân rất mệt nhọc, hắn là con trai ruột của mẹ, khi còn bé mẹ đều giấu bánh cho hắn và Tứ đệ ăn, có chuyện tốt đều kêu hắn.
Nghĩ như vậy, hắn cũng không ồn ào nữa.
Hà Đại Lang nghe được mẹ phân phó, lập tức nói: “Vậy con đi đến nhà Nhị gia gia đặt chỗ vào buổi chiều trước.”
Lúc trong thôn nông nhàn, Hà Đức Nghĩa sẽ đánh xe bò đưa đón người lên trấn trên, vào buổi sáng, xế trưa, chiều đều sẽ có một chuyến, theo như bối phận đám Hà Đại Lang phải gọi một tiếng Nhị gia gia, Từ Tú Việt thì kêu một tiếng Nhị thúc.
Mắt thấy tất cả mọi người đều có chuyện đi làm, Hà Tam Lang còn chưa đi, Từ Tú Việt chậm rãi ăn cháo, liếc mắt nhìn hắn: “Con còn ở chỗ này làm gì?”
Hà Tam Lang di chuyển vị trí một chút, ngồi gần với Từ Tú Việt, lại nhìn ngoài cửa, mới nhỏ giọng nói: “Mẹ lại muốn dẫn theo đại ca đi đến nhà Lâm lão gia làm việc đúng không?” Nói xong, còn tự cho mình là thông minh cười một tiếng, lúc hắn không đủ tiền cưới vợ, mẹ cũng đã làm như vậy một lần.
Ở trên trấn Lâm lão gia nổi tiếng keo kiệt, trấn lột sức lao động, cho tiền ít, làm việc nhiều, một người làm công việc của hai người, ngay cả cơm cũng không cho ăn no, cũng chỉ có người nông dân mấy tháng mới đi lên trấn một lần như đại ca của hắn mới không biết.
Lần trước mẹ dẫn đại ca lên trấn, làm bộ ngạc nhiên phát hiện nhà Lâm lão gia thuê thợ tu sửa viện tử, tiền bạc trả cũng không tệ lắm, liền lừa đại ca tự nguyện đi vào làm việc.
Chờ đại ca trở về cũng đã bảy ngày sau, cả người đen gầy một vòng, mẹ lại ôm đại ca khóc lóc một trận, đại ca thậm chí còn cảm động rơi nước mắt dùng hai tay dâng tiền công cho mẹ.