Từ Tú Việt thấy Hứa huyện lệnh chống đỡ một lúc, ánh mắt tràn đầy mệt mỏi, cũng không dám để ông ấy vất vả thêm nữa, liền dẫn Lâm Tu Vi ra khỏi hậu viện, đợi khi trở lại đại sảnh mới thở dài. “Nhìn bộ dạng này của Hứa đại nhân, có vẻ không ổn rồi.”
Lâm Tu Vi cũng thở dài nói: “Thuốc thang không có tác dụng, chỉ có thể kéo dài ngày tháng thôi, ta thấy khó có thể đến Tết Nguyên đán năm sau, những ngày này cũng là thời gian cuối cùng mà Hứa đại nhân giành cho chúng ta.”
Từ Tú Việt gật đầu nói: “Chỉ là ta thực sự không có tiếng tăm gì trong huyện, làm sao có thể đi sâu vào lòng người trong thời gian ngắn như vậy?”
Lâm Tu Vi đột nhiên cười nói: “Đại nhân, sao lại cho rằng mình không có tiếng tăm?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Có lẽ là vì đại nhân không thích ra ngoài nên không biết hình tượng của mình trong lòng bách tính thế nào. Không nói đến những thứ khác, chỉ nói đến những người dân chạy nạn mà chúng ta giữ lại, trong số đó có rất nhiều người lập bài vị trường sinh và thờ cúng đại nhân như tiên cô.”
Từ Tú Việt há hốc mồm, cô không biết mình lại có ảnh hưởng lớn đến những dân chạy nạn như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play