Xử lý xong mấy chuyện hỏng bét này, con trai cả của cô cũng có thể đi xuống đất làm việc, kiếm lương thực cho cô được rồi.
Từ Tú Việt chỉ là một bà lão, chống gậy ngồi dưới tán cây ở cửa nhà mình phơi nắng.
Đàn bà bốn mươi là cành hoa, với số tuổi của nguyên chủ ở hiện đại cũng không tính là lớn, nhưng để cho người cổ đại phần lớn sống thọ nhất là 70 mà nói, cũng đã được xem như bước chân vào tuổi già rồi.
Nhất là sau khi Từ Tú Việt sinh con gái út xong chồng lại chết, khổ cực vất vả quá độ, còn có bệnh phong thấp đau nhức, cánh tay và chân đặc biệt gầy nhỏ, còn nhỏ hơn cả cây trúc Hà Tam Lang.
Đoàn thời gian này người trong thôn đều bận làm việc, có không ít người đi qua cửa nhà cô.
Giống như những nhà khác, Trương thị cho gà ăn xong, thì đi chăm sóc cho vườn rau, Từ thị thì ở trong phòng thêu khăn tay, tay nghề của nàng có thể để cho mỗi tháng Hà gia có thêm hai mươi mấy văn tiền, coi như là một khoản thu nhập.
Từ Tú Việt được phơi nắng ấm áp, đau gối đau nhức cũng đã dịu hơn rất nhiều, cô nhắm mắt lại, suy nghĩ cách làm thế nào kiếm tiền nhanh một chút, sớm chữa khỏi bộ xương già này.
Từ nhỏ cô lớn lên trong đạo quán, mặc dù không tinh thông nhưng cũng hiểu được một chút dược lý, giống như bệnh vất vả lâu dài mà có này của cô, nếu muốn khỏi bệnh, có lẽ phải dùng dược liệu đắt tiền, tốt nhất là có thể ngâm nước thuốc cách ngày.
Trên phương diện ăn uống cũng không thể tiết kiệm, cô cũng không có yêu cầu gì quá lớn, chỉ muốn ăn thịt, muốn ăn xương sườn, muốn ăn trứng gà, mấy cái này cũng không quá đáng đi?
Một lần nữa được sống, cô cũng không muốn lại để mình chịu thiệt thòi. Nếu xuyên đến cổ đại, sao có thể không may hai cái váy xinh đẹp để cho mình mặc? Cho dù là váy phù hợp với tuổi này của cô.
Từ Tú Việt cảm thấy yêu cầu của mình rất thấp, nhưng những yêu cầu này của cô, người của toàn bộ thôn không có ai có thể đạt được cả, chỉ nói đến chuyện ăn thịt, Từ Tú Việt liếm môi, bấm ngón tay tính toán, nguyên chủ đã ba tháng chưa thấy qua thịt rồi.
Cho nên Từ Tú Việt quyết định cung cấp dịch vụ hậu mãi cho vị khách đầu tiên của mình.
Dĩ nhiên là phải thu lệ phí, trước tiên là để cho thôn trưởng móc 50 văn ra, chính là phí phục vụ hậu mãi.
Cái cuối cùng của tiêu thụ chính là gì? Là phục vụ, định giá cao một chút, chỉ cần sản phẩm tốt, khách hàng cũng sẽ không cảm thấy bị lừa, lại cung cấp cho khách hàng sự phục vụ tốt, khách hàng vui vẻ, cô cùng vui vẻ, hai bên đều vui vẻ!
Đây là một kỹ xảo của một cô gái đến cầu quẻ lúc trước truyền thụ cho cô, đáng tiếc kiếp trước có sư phụ nhìn chằm chằm, không cho phép cô định giá quá cao, nói cô trời sinh có con mắt nhìn thấy thứ lạ, vốn đã nghịch thiên rồi, để cho cô tích lũy nhiều công đức một chút, đừng làm chuyện xấu, ảnh hưởng đến tuổi thọ.