“Hồi đó, khi huyện bị dân gặp nạn chặn lại, yêu cầu phủ thành cho ít lương thực, thì không thấy tăm hơi, ngay cả nha dịch của chúng ta được phái đến phủ thành cũng không vào được phủ nha! Bây giờ thì hay rồi, thấy lương thực sắp thu hoạch rồi, thì như lũ chồn hôi, ngửi thấy mùi là đến ngay!”
Từ Tú Việt thấu hiểu sự tức giận của Hứa huyện lệnh, huyện Lưu Tiên cũng là do một tay cô gây dựng, vừa mới đi vào quỹ đạo lại có người đến hưởng thành quả, ai mà vui cho được?
Cũng giống như khi làm xong nghiên cứu chỉ còn chờ công bố luận văn, nhưng lại có một tên lãnh đạo chẳng góp sức gì lại đòi thêm tên vào, nếu là lúc đó, chắc chắn cô sẽ cho ông ta mười tám cái tát.
Nhưng bây giờ họ lại phải suy nghĩ đến vấn đề có nộp thuế hay không.
Không biết có phải là do có quân đội chống lưng nên Hứa huyện lệnh mới cứng rắn như vậy, ông ấy nói rất dứt khoát: “Tất nhiên là không nộp! Chúng ta vất vả trồng ra được thóc gạo, lại đem đi nuôi đám người ở phủ thành sao?”
Là người gốc phủ thành, nhưng Lâm Tu Vi giống như đã sớm coi mình là người của huyện Lưu Tiên, cũng nói: “Đúng là chỉ làm béo thêm túi tiền của bọn họ, sau này có khó khăn, bọn họ cũng sẽ không giúp gì cho chúng ta, chi bằng nhân cơ hội này cắt đứt quan hệ với phủ thành.”
Tất nhiên Từ Tú Việt cũng không muốn nộp công sức của mình cho mấy quan viên tham ô ở phủ thành kia, nhưng cô lại có nỗi lo khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT