Phía sau nha môn hỗn loạn một trận, sau khi mời đại phu đến, sắc thuốc, bóp nhân trung, cuối cùng Hứa huyện lệnh cũng tỉnh lại.
Ông ấy giống như đã mất hết hy vọng, ánh mắt u ám, thở dài than vãn: “Hazz, lão hủ năm mươi tuổi mới đỗ tiến sĩ, tuy chỉ được làm một chức huyện lệnh, nhưng cũng là quan thất phẩm, tuy chưa từng có công trạng gì với triều đình, nhưng cũng coi như không phụ lòng bá tánh, không ngờ lại phải chịu kết cục như thế này, hazz...”
Từ Tú Việt:...
Cô cũng không ngờ Hứa huyện lệnh lại là người có tính cách bi quan khi gặp chuyện như vậy.
Hình như Lâm Tu Vi cũng hơi xấu hổ, nhưng dù sao y cũng quen biết với Hứa huyện lệnh hơn, nên khuyên nhủ: “Đại nhân, tiên cô ở đây mà, ngài còn sợ gì nữa?”
Ánh mắt Hứa huyện lệnh đột nhiên sáng lên, như thể tìm được cọng rơm cứu mạng, lập tức ngồi dậy: “Đúng đúng đúng, có tiên cô ở đây! Tiên cô, ngài xem, lão hủ nên làm gì để đối phó với cuộc bạo loạn vào ngày mai?”
Cảm giác của Từ Tú Việt lúc này không phải là bị bắt đi làm tráng đinh, mà là lên nhầm thuyền giặc, cô luôn cảm thấy cuộc sống sau này của mình sẽ không còn bình yên nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play