“Vài ngày không gặp, Từ tiên cô vẫn khỏe chứ.”
Thôn trưởng cười ha hả chào hỏi.
Từ Tú Việt cũng không ngờ, thôn trưởng có thể quyết đoán như vậy, dẫn theo mấy hộ dân đuổi theo dấu vết bánh xe của họ, e rằng mỗi khi gặp phải đường rẽ nhanh, cũng phải đi nhầm hai ba lần.
Họ không có xe bò như Từ Tú Việt, đi vốn đã chậm, thêm nữa trong đoàn người có trẻ con, sợ đau ốm lại phải tránh mưa, thế nên mới hai ngày mới đuổi kịp họ.
Từ Tú Việt liếc nhìn những người dân phía sau ông ấy bắt đầu đào rau dại, chặt vỏ cây khắp nơi, cười như không cười nhìn Hà thôn trưởng: “Sao thôn trưởng đuổi kịp nhanh như vậy?”
Thôn trưởng cười cười hơi chột dạ, cũng không che giấu, nói thẳng: “Không giấu gì tiên cô, chúng ta là đi theo dấu bánh xe mà tiên cô để lại. Lũ lụt sắp tới, chúng ta cũng không biết nên đi đâu, nghĩ thầm vẫn nên đi theo tiên cô, như vậy mới tìm được đường sống, mong tiên cô đừng giận chúng ta.”
“Mấy hộ mà ta dẫn theo đây, đều là những người trong thôn tin tưởng ta và tin tưởng tiên cô, mới vừa kêu một tiếng, trưa đã thu dọn hành lý đi theo ta rồi, tiên cô cứ yên tâm, chúng ta sẽ không gây rắc rối, cũng sẽ không bất kính với tiên cô, chỉ mong được đi cùng, tìm một chỗ dừng chân, đợi lũ lụt qua đi, chúng ta sẽ trở về thôn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT