Thư sinh mặt vuông gật đầu: “Đúng vậy, muốn nói thẳng với triều đình hiện nay, thực sự cần phải có một dũng khí rất lớn.”
Trong lời này, giống như là đang sùng bái những sỉ tử lên án triều đình vô năng.
Hà Tứ Lang cúi đầu, ở độ tuổi này, các thiếu niên rất dễ bị người khác ảnh hưởng.
Có lẽ lúc này hắn đang tự trách mình đã theo đuổi chủ nghĩa trung dung (chủ trương Nho gia), một là không dám kiêu ngạo nói thoải mái như các bậc văn nhân, hai là không bỏ được mặt mũi nịnh nọt người hơn mình, vừa không phải là người được người ta tôn kính, nói chuyện thẳng thắng, vừa không phải là người nịnh nọt muốn lấy công danh.
Tô Tú Việt nhìn vẻ mặt buồn bã của Hà Tứ Lang, suy nghĩ một chút người thư sinh mặt vuông cũng chưa chắc đã là kẻ nguy hiểm, nhiều lắm cũng chỉ là người của một vài gia tộc ở An Hà thôi.
Chỉ cần cô không tiết lộ khả năng bói toán của mình, cô cũng chỉ là một phụ nhân bình thường không xinh đẹp, cũng chẳng có giá trị bị giữ lại, vì vậy lên tiếng: “Trái lại ta cảm thấy, ngay cả khi dám nói thẳng với triều đình, nếu không nghĩ ra cách giải quyết, chỉ biết chỉ trích và trút giận thì cũng chỉ là một kẻ trẻ tuổi bồng bột muốn gây sự chú ý mà thôi. Còn không bằng đàng hoàng, nghĩ ra phương pháp có thể thực hiện.”
Người thư sinh mặt vuông thắc mắc: “Bồng bột là gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT