Rồng mạnh không đè được rắn địa phương, huống hồ bọn họ chỉ là dân thường, thêm nữa lời dặn trước đó của Uyển Quân, khiến Từ Tú Việt càng thêm thận trọng.
Cô không có bàn tay vàng, cũng không có hào quang nhân vật chính, một bà lão càng không phải là mỹ nhân được vương gia hầu gia xem trọng, vẫn nên tuân thủ quy tắc xã hội, tránh rước họa vào thân.
Làm lỡ kỳ thi của Hà Tứ Lang thì cũng không sao, nhưng nếu lỡ cả việc về nhà lánh nạn, thì đúng là không còn chỗ nào để khóc.
Từ Tú Việt vừa ra hiệu cho Hà Tam Lang bằng mắt, bảo hắn đi nhặt tiền lên, vừa mặt mày buồn rầu, do dự lấy từ trong túi ra một miếng bạc vụn, nhìn thoáng qua đã thấy nặng đến ba chỉ, không nỡ đặt vào tay lính canh cổng, còn phải cười lấy lòng:
“Là chúng ta không hiểu quy củ, mong quân gia thứ lỗi.”
Lính gác nhìn miếng bạc vụn trong tay, lúc này mới hài lòng, lại đánh giá Hà Tứ Lang từ trên xuống dưới, khinh thường cười một tiếng, phất tay cho đi.
Ba người không nói tiếng nào, đi vào thành được một đoạn, Hà Tam Lang mới thở phào nhẹ nhõm, thở dài: “Đây cũng quá đắt rồi đi...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play