“Chứ còn gì nữa!”
Lúc những người trong thôn ở trong sân ca ngợi Từ lão bà tử, thôn trưởng đẩy mạnh cửa, mặt mày xanh mét đi ra. Từ Đại Lang đi theo sau, trên mặt tràn đầy lúng túng.
Có hán tử cùng bối phận thấy vậy thì tiến lên hỏi: “Đây là làm sao?”
Thôn trưởng quay đầu liếc nhìn phòng chính của Hà gia, ông ấy còn tưởng rằng lão bà tử muốn nguyền rủa cháu trai cả của ông ấy trên đường đi thi xảy ra vấn đề, ai biết lão bà tử này lại bịa đặt nói cháu trai cả của ông ấy có con rồi, còn hỏi có cần hay không?
Thật là chuyện cười lớn nhất thiên hạ! Cháu trai của ông ấy còn chưa cưới vợ mà! Thật sự là một lão bà tử hồ đồ!
Thôn trưởng hừ một cái, phất tay áo, tức giận đùng đùng rời đi. Người trong viện trố mắt nhìn nhau, thấy không hỏi được gì, tụ năm tụ ba trở về nhà mình, lập tức nhà Hà gia trở nên yên tĩnh lại.
Từ Tú Việt bấm ngón tay tính toán một chút, nở nụ cười, tâm trạng rất tốt.
Từ thị đi vào, hỏi cô có muốn uống chút nước đường hay không, Từ Tú Việt vươn tay ngáp một cái.
“Mẹ, mẹ ngủ trước một chút đi, cơm tối làm xong con sẽ gọi mẹ.”
Từ Tú Việt nhích người lại gần cái gối phía sau: “Bây giờ còn chưa ngủ được.” Cô mới vừa nói xong, bên ngoài cửa sân đã nghe được tiếng loảng xoảng, tiếp theo là tiếng kêu vang dội: “Đại ca, ta trở về rồi, mẹ thế nào rồi!”
Còn chưa có chết, nhưng sắp bị ngươi làm ồn chết rồi.
Từ Tú Việt bị giọng nói oang oang của hắn làm cho đau đầu, nơi bị thương sau ót cũng truyền đến từng trận đau đớn.
Hà Tam Lang bước nhanh đẩy cửa đi vào, vừa mở miệng chính là tiếng kêu rung trời: “Mẹ.”
Từ Tú Việt giương mắt nhìn một cái, con trai thứ ba tiện nghi của cô đoán chừng cao 2m, chỉ là đáng tiếc dinh dưỡng không đủ, 20 tuổi, lại gầy giống như cây trúc, hoàn toàn không phù hợp với giọng nói ồm ồm của hắn.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Hà Tam Lang như cây trúc nhào vào trước giường Từ Tú Việt kêu khóc, tiếng kêu khóc thảm thiết kia làm cho Từ Tú Việt tưởng mình đã về trời rồi.
Không khóc được hai tiếng, cây trúc kia... Hà Tam Lang đã nói: “Mẹ ơi, Tứ Lang nói còn nửa tháng nửa là phải thi rồi, cho nên muốn ở thư viện ôn tập không trở về.” Hắn nói xong thì sờ ngực một cái, móc ra một túi tiền đồng: “Lão Tứ nói nếu như mẹ không sao, hắn trở về cũng sẽ chỉ lãng phí một ngày, còn nếu như mẹ có chuyện gì, hắn cũng không phải là đại phu cũng không giúp được gì, đây là tiền mà ngày thường hắn tiết kiệm được, cho mẹ mua thuốc.”
Tuyệt.
Thật là tuyệt.
Có đạo lý.
Vô cũng có đạo lý.
Lời nói tràn đầy tính toán lý luận rõ ràng, ai nghe vào cũng khen một tiếng thần tài toán học.
Từ Tú Việt nhìn chằm chằm tiền đồng kia, có lẽ là khoảng 40 văn. Từ Tú Việt vẫy tay với Từ Đại Lang, đưa 10 văn cho hắn: “Đại Lang, con dẫn theo Tam Lang lên trến trên, đưa Tứ Lang về, nếu như Tứ Lang không rảnh, vậy thì trói mang về.”