Chương 81: Hà Lão, Ngài Già Rồi Nên Hồ Đồ Sao?
"Làm sao Hà quản sự cứ ngoan cố như vậy? Vẫn giữ khư khư ba cây giống Thanh Diệu Linh Trà kia không chịu nhả ra."
"Chu đạo hữu bình tĩnh, không có ai trong Bách Thảo Đường này càng thích hợp để trồng Thanh Diệu Linh Trà hơn chúng ta đâu."
"Đúng vậy, chúng ta đã hợp tác với Bách Thảo Đường nhiều năm như vậy rồi, kinh nghiệm đào tạo linh thực phong phú, không giao cho chúng ta thì giao được cho ai? Hà quản sự chỉ đang treo giá, muốn kiếm được chút ích lợi mà thôi."
Ba người an ủi lẫn nhau, lại nhấp một ngụm linh trà đã nguội trong chén, cưỡng ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Không lâu sau, Hà quản sự tiến vào trong phòng.
"Hà lão!" x3
Ba người đồng thời đứng lên, nhiệt tình chào hỏi.
"Ba vị đạo hữu vẫn nên trở về đi thôi, ta đã nói với các ngươi rồi mà? Ta đã tìm được người thích hợp để bàn giao Thanh Diệu Linh Trà, các vị cứ một mực ở lại trong này là định gây khó dễ cho ta sao?"
Ba người kia nghe đến đó đều thoáng sững sờ, sắc mặt cứng lại.
Một lúc sau, một tu sĩ trung niên có da ngăm đen mới mở miệng dò hỏi Hà quản sự: "Không biết Hà quản sự định giao Thanh Diệu Linh Trà cho vị Linh thực sư nào? Chẳng lẽ là lão Thẩm ở khu Tây? Mặc dù kinh nghiệm của hắn cũng lão luyện, nhưng tuổi già sức yếu rồi, sợ rằng khó gieo trồng thành công được."
"Không phải, là một thiếu niên tuổi chưa đến hai mươi, trẻ trung khoẻ mạnh."
"Phốc!"
Một tu sĩ bên cạnh không nhịn được trực tiếp phun ngụm nước trà còn chưa kịp nuốt ở trong miệng ra.
"Hà lão, ngài già rồi nên hồ đồ sao? Lại giao một loại linh thực nhị phẩm quan trọng như thế cho một thiếu niên tuổi không đến hai mươi?"
"Ngài làm như vậy khác nào khác nào có đi mà không có về, chịu mất trắng ba cây giống linh thực nhị phẩm nọ?"
Lão giả gầy gò nghe vậy, khẽ cười lạnh một tiếng: "Ba người các ngươi hợp tác với Bách Thảo Đường cũng được một khoảng thời gian rồi, có thể nói cho ta biết các ngươi đã trồng linh dược được bao nhiêu năm không?"
"Hai mươi năm."
"Ta kém hai năm, là mười tám năm."
"Ta bất tài, chỉ được hai mươi... lăm năm thôi." Vị tu sĩ cuối cùng mỉm cười, khoe khoang đáp.
"Lúc Bách Thảo Đường cần số lượng lớn Linh Huỳnh Thảo, thì các ngươi thu hoạch được bao nhiêu linh thực thành thục có phẩm chất cao?"
"Lúc trước, ta từng thống kê đại khái một phen, trong số Linh Huỳnh Thảo gieo trồng được, có khoảng ba mươi phần trăm phẩm chất phổ thông, còn chừng năm mươi phần trăm phẩm chất tốt, dư lại là hai mươi phần trăm phẩm chất thượng đẳng."
Hai người khác cũng nói kết quả xấp xỉ như người đầu tiên.
"Phẩm chất hoàn mỹ thì sao?" Hà quản sự ung dung hỏi.
"Phẩm chất hoàn mỹ? Làm sao có thể đơn giản gieo trồng ra phẩm chất hoàn mỹ như vậy được? Nó yêu cầu quá cao về Linh thực sư và linh khí bên trong linh điền, đối với Linh thực sư tán tu như chúng ta, đây tuyệt đối là chuyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu."
"Vậy ư?" Lão giả kia khẽ bĩu môi nói: "Nhưng thiếu niên kia, chỉ mới tiếp xúc với chuyện gieo trồng linh thực chưa tới ba năm, mà gần đây, hắn đã mang tới xấp xỉ bốn mươi gốc Linh Huỳnh Thảo rồi, phẩm chất thấp nhất trong số đó cũng là tốt, thậm chí còn có tám cây cho ra phẩm chất hoàn mỹ."
"Làm sao có thể?" Tu sĩ trung niên ngăm đen khiếp sợ thốt lên.
"Sao lại không thể? Tất cả Linh Huỳnh Thảo đều do ta đích thân kiểm tra, ý của ngươi là ánh mắt ta có vấn đề?" Hà quản sự nhíu mày, sắc bén nói.
Tu sĩ trung niên da ngăm đen ngập ngừng vài lần, cuối cùng vẫn không lên tiếng phản bác.
Tuy gã tin Hà quản sự nhưng những gì lão nói lại quá hoang đường, không thể tưởng tượng nổi.
Bản thân gã là Linh thực sư đã trồng trọt hơn hai mươi năm ròng rã, đương nhiên gã sẽ hiểu, muốn trồng được một gốc linh thực có phẩm chất hoàn mỹ nó khó đến mức nào.
Mà người thiếu niên kia, trong gần bốn mươi bụi Linh Huỳnh Thảo, lại có thể cho ra tám cây phẩm chất hoàn mỹ?
Trong lúc nhất thời, gã khó mà tiếp thu được tin tức kinh người này.
Nhưng giọng nói của Hà quản sự rất thuyết phục và tự tin đến mức dù nội dung câu nói kia khó tin đến cỡ nào, gã cũng phải tin.
Ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều nhìn ra vẻ hoang mang và bất đắc dĩ trong mắt nhau.
"Chẳng hay Hà quản sự có thể dẫn chúng ta đi gặp thiếu niên Linh thực sư kia không?" Một người trong đó cúi đầu hỏi.
"Hiện giờ hắn đang ở trong Bách Thảo Đường, nếu các ngươi có thắc mắc gì, cứ tự đi gặp hắn mà hỏi." Hà quản sự thấy thái độ của ba người, trong lòng cũng biết, hẳn là bọn họ đã tin hơn phân nửa rồi, nên mới nảy sinh ý nghĩ giới thiệu để ba người làm quen với Lục Huyền, cũng để Lục Huyền kết bạn với vài người Linh thực sư đồng đạo.
Ba người nghe thấy thế, vội vàng đi tới đại sảnh, lập tức chú ý thấy người thiếu niên anh tuấn đang ung dung ngồi cạnh tủ gỗ.
"Xin hỏi các hạ có phải là Lục Huyền đạo hữu không?" Tu sĩ trung niên ngăm đen đi tới bên cạnh thiếu niên, chắp tay thi lễ hỏi.
"Đúng vậy, chính là tại hạ." Lục Huyền đáp lễ trả lời.
"Quả nhiên là nhân trung long phượng, có thể trồng ra Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ cũng hợp lý." Tu sĩ trung niên đảo mắt nhìn qua tủ gỗ, lập tức bắt gặp hơn hai mươi gốc Linh Huỳnh Thảo có phẩm chất cực phẩm, chút do dự trong lòng cuối cùng đã tan biết, không còn sót lại chút gì.
"Quá khen quá khen, ta chỉ may mắn chút thôi, còn phải thỉnh giáo các vị đạo hữu về chuyện trồng linh thực nhiều hơn." Có câu nói ‘người ta khen ngợi mình, mình cũng nên khiêm tốn khen ngợi lại’ bởi vậy, Lục Huyền cũng khách khí đáp lại một câu.
Ba Linh thực sư khác đưa mắt nhìn nhau, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười gượng gạo.