Chương 78: Chờ Đợi!
"Lấy 《 Canh Kim Kiếm Quyết 》 cảnh giới đại thành gửi một tin tức như thế, hẳn là vị tu sĩ Luyện Khí cao cấp có quan hệ bình thường với Vương Sơn sẽ nghiêm túc xem xét lời cảnh báo của mình... Ít nhất là hắn sẽ chú ý đến Vương Sơn nhiều hơn một chút.
Về phần Đàm Hiểu Đông, tên khốn trắng trợn nuốt linh thạch của ta còn chưa biết đủ ấy, cũng nhân tiện ngáng chân hắn một cái, rồi đợi đến khi có cơ hội, có thực lực đủ nghiền ép hắn lại tự mình đi xử lý sau."
Lục Huyền đang ngẫm lại hành động tố cáo lần này của mình.
Dưới sự trợ giúp của 《 Liễm Tức Pháp 》, hắn có thể lặng im không một tiếng động mà cũng không thu hút bất kỳ sự chú ý nào, trực tiếp thi triển《 Canh Kim Kiếm Quyết 》 cảnh giới đại thành bắn mảnh giấy có mang nội dung tố cáo đi, còn bản thân trực tiếp ngụy trang thành tu vi Luyện Khí tầng ba, tránh thoát khỏi linh thức kiểm tra.
"Còn phải xem hành động lần này có đưa đến hiệu quả gì hay không."
Việc đã đến nước này, không cần biết bên Chấp Pháp đường có phát hiện chuyện Vương Sơn đã bị tà ma ô nhiễm hay không, thì tất cả những gì Lục Huyền có thể làm chỉ đơn giản là lấy bất biến ứng vạn biến, cứ im lặng xem tình hình phát triển ra sao trước đã.
"Linh Huỳnh Thảo, Xích Vân Tùng, Kiếm Thảo mau trưởng thành nha!"
Hắn trở lại đình viện, nhìn mười mấy bụi Linh Huỳnh Thảo chuẩn bị thành thục bên trong linh điền, cùng với năm quả tùng càng ngày càng lớn, màu sắc cũng càng ngày càng đậm bên trên Xích Vân Tùng, cả gốc Kiếm Thảo đã dựng thẳng tắp như lưỡi kiếm, chỉ cần nhìn chúng nó cũng thấy trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều.
"Chỉ cần có linh thực thành thục, là ta có thể không ngừng tích góp thực lực từng chút từng chút một, đến lúc ấy, ngay cả khi con tà ma bên trong cơ thể Vương Sơn muốn hãm hại ta, ta cũng đủ thực lực để tự giải quyết được."
Bên bờ ao linh tuyền, cũng không biết Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu đào được một con dị trùng từ chỗ nào, chỉ thấy nó thả dị trùng xuống nước, chờ đến khi ba con Hồng Tu Lý trong ao đang mải miết tranh đoạt thức ăn, đột nhiên lòng bàn chân trắng như tuyết của linh miêu nhanh chóng lướt tới, tóm lấy con dị trùng kia, đồng thời cũng chộp luôn sợi râu dài gần nhất, kéo một con Hồng Tu Lý lên khỏi mặt nước ao.
Bộ râu dài không ngừng co duỗi trên không trung, khiến con Hồng Tu Lý phía dưới liên tục nảy lên lại hạ xuống.
"Đã bảo ngươi không được bắt cá cơ mà? Ngươi không ngoan! Là muốn ăn đòn đúng không?" Lục Huyền nhìn cảnh tượng này, không nhịn được lập tức đi tới dùng sức vỗ cái tai nhọn của ấu thú Đạp Vân Linh Miêu.
Ấu thú Đạp Vân Linh Miêu dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua, sau đó nhanh chóng thả con Hồng Tu Lý xui xẻo kia về trong ao linh tuyền, lại ung dung đi sang một bên nghịch ngợm con dị trùng đang hấp hối trong tay.
Lục Huyền có chút lo lắng, không biết bị mình đánh một cái như vậy, con linh miêu này có khó chịu hay không, nên vội vàng tập trung tâm thần lên người nó.
"Ngao ~ Hôm nay lại được chủ nhân vỗ về~"
"Nhóc con này..." Lục Huyền bật cười xòa, thì ra linh miêu bắt Hồng Tu Lý là để thu hút sự chú ý của hắn, dù bị hắn đánh một cái cũng tốt hơn là cả ngày không thèm chạm vào.
Bỗng nhiên trong lòng hắn lại sinh ra một ý nghĩ khác thường, hắn lập tức đi đến trước mặt con Thảo Khôi Lỗi đang tuần tra trong linh điền.
Thảo Khôi Lỗi vẫn đang máy móc bước đi với tiết tấu đống nhất, thong thả tuần tra vòng quanh linh điền.
"Sau khi hấp thu Thảo Linh Nguyên Dịch, Thảo Khôi Lỗi đã phát sinh biến hóa không nhỏ, thậm chí còn sinh ra một chút linh trí, cũng không biết trạng thái tức thời của nó thế nào."
Trong lòng Lục Huyền tràn ngập hiếu kỳ, hắn lập tức ngưng tụ tâm thần nhìn lên thân thể màu xám đen của Thảo Khôi Lỗi.
"Bảo vệ linh điền!"
"Bảo vệ linh điền!"
"Bảo vệ linh điền!"
Từng câu nói giống nhau cứ văng vẳng trong đầu hắn.
"Đúng là nhân viên tốt của ta, tận tâm tận lực bảo vệ linh điền như vậy..." Lục Huyền cảm nhận được câu nói không ngừng lặp đi lặp lại cứ một mực vang vọng trong đầu mình, nhìn lại Thảo Khôi Lỗi vẫn giữ vững tiết tấu tuần tra, không khỏi mở miệng cảm thán một câu.
"Nhất định phải thưởng hậu hĩnh!”
Hắn trực tiếp quyết định, sau đó gọi Thảo Khôi Lỗi tới, trực tiếp móc từ trong ngực ra một viên toái linh, vừa lấy ra lại có chút do dự, cảm thấy phần thưởng này hơi bèo, hắn lại lấy thêm một viên khác, dứt khoát nhét cả hai viên vào khối u màu xám trên cái đầu khổng lồ của Thảo Khôi Lỗi.
Tâm trí hắn lại ngay lập tức, tập trung lên cơ thể Thảo Khôi Lỗi.
"Bảo vệ linh điền!"
"Bảo vệ linh điền!"
Vẫn là những câu nói không ngừng lặp đi lặp lại, nhưng so với trước khi cho ăn toái linh, lần này Lục Huyền đã mơ hồ cảm nhận được trong lòng Thảo Khôi Lỗi vừa có thêm một chút vui sướng.
Hai ngày tiếp theo, Lục Huyền vẫn duy trì cảnh giác, gần như Liệt Ngân Nhận và Kiếm Khí Vạn Thiên phù vẫn một mực ở trên tay hắn, không hề rời ra, nhưng vẫn không có chuyện gì phát sinh cả, mọi thứ vẫn hoạt động như bình thường, y như chuyện tố cáo hai ngày hôm trước chưa từng xảy ra vậy.