Chương 72: Nỗ Lực Sẽ Luôn Được Đền Đáp!
"Linh Huỳnh Thảo phẩm chất thượng đẳng.
Vẫn là phẩm chất thượng đẳng? Á? Đây là... Phẩm chất hoàn mỹ?"
Hà quản sự không nhịn được lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Lục Huyền, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc không thôi.
Chờ bình tĩnh xuống, lão lại tập trung vào mấy gốc Linh Huỳnh Thảo trước mắt.
"Gốc này phẩm chất tốt."
"Phẩm chất thượng đẳng."
"Lại là phẩm chất hoàn mỹ?"
Sau đó, lần lượt bốn gốc Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ xuất hiện, khiến cho Hà quản sự ban đầu có chút khiếp sợ, thì hiện giờ đã trở nên tê liệt và bình tĩnh lại rồi.
"Chất lượng của nhóm hàng này rất tốt.
Không ngờ nha, tiểu tử ngươi lại có thể trồng ra Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ.
Chuyện này đã làm ta có chút ngoài ý muốn rồi."
Trong số mười ba gốc Linh Huỳnh Thảo Lục Huyền mang đến nơi này, lại có tới bốn cây hoàn mỹ, khiến lão giả này không nhịn được bắt đầu nghĩ thầm, có vẻ như mấy Linh thực sư có thâm niên kinh nghiệm phong phú trong Bách Thảo Đường, cũng không thể bảo đảm được loại xác suất này.
Huống chi, thành quả của đối phương lại dựa trên tiền đề là linh khí trong linh điền thuộc về Bách Thảo Đường càng tinh khiết nồng nặc hơn mảnh linh điền Lục Huyền đang thuê ngoài.
Nếu để cho Lục Huyền phụ trách trồng trọt mảnh linh điền bên trong nội đường, chẳng phải khả năng Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ xuất hiện sẽ cao hơn hiện giờ?
Nghĩ như vậy, lão lại không khỏi hít một hơi thật sâu, nếu vừa rồi lão mong muốn Lục Huyền chuyển vào trong nội đường, trở thành Linh thực sư chuyên trách, chỉ thuần túy là lo lắng cho an toàn của hắn, thì bây giờ, lão lại hoàn toàn tiếc nuối cho Bách Thảo Đường vì không thể có một vị Linh thực sư thiên tư hơn người như hắn.
"May mắn, may mắn, ta có được thành tựu như vậy, cũng chỉ vì bản thân đã dùng toàn bộ thời gian vào bồi dưỡng linh thực, trong khi những người khác lại trích ra một khoảng thời gian để đi tu luyện mà thôi." Lục Huyền vừa cười vừa nói.
"Ha ha, nỗ lực sẽ luôn được đền đáp." Hà quản sự cười sang sảng.
"Tới đây, tính sổ! Giá thu mua vẫn giống như cũ, phẩm chất tốt mỗi gốc ba linh thạch năm mươi toái linh, thượng đẳng thêm hai mươi toái linh, còn hoàn mỹ là mỗi gốc bốn linh thạch.
Tổng cộng... Bốn mươi tám linh thạch và bảy mươi toái linh."
Lục Huyền tính nhẩm trong đầu, xác nhận không sai, sau đó nhận những viên linh thạch do lão giả nọ đưa cho.
Cứ như vậy, giá trị tài sản của hắn lại lần nữa đột phá một trăm rồi, hiện giờ trong tay hắn đã có hơn một trăm hai mươi viên linh thạch.
Mặc dù Bách Thảo Đường cung cấp hạt giống Linh Huỳnh Thảo cho Lục Huyền với giá thấp hơn linh chủng trên thị trường từ mười đến hai mươi phần trăm, nhưng dựa theo hiệp định giữa hai bên, giá thu mua linh thực trưởng thành vẫn ở mức giá bình thường.
Sở dĩ Bách Thảo Đường lấy giá thấp bán linh chủng cho những Linh thực sư như Lục Huyền, chỉ đơn giản là để mình giành được quyền ưu tiên khi chọn mua linh dược trưởng thành mà thôi.
Nói cách khác, bọn họ sẵn sàng hy sinh một phần lợi ích về linh chủng, để đổi lấy nguồn linh dược đã được định hướng sẵn, ổn định và có chất lượng tốt hơn.
"Nếu sau này, ngươi lại đưa Linh Huỳnh Thảo có phẩm chất này tới đây, ta có thể nói tốt vài câu giúp ngươi trước mặt đại tiểu thư, thay ngươi xin vài loại linh chủng nhất phẩm còn lại, thậm chí là nhị phẩm." Hà quản sự nhìn Lục Huyền, trịnh trọng nói.
"Linh chủng nhị phẩm?" Giọng nói của Lục Huyền thoáng lộ ra một chút kinh ngạc.
Lại nhớ, lần trước khi hắn tới đây, bởi vì song phương vừa mới thiết lập nên mối quan hệ hợp tác, mà trước đó, bản thân hắn cũng không đạt được thành tích gì nổi bật, khiến cho vị tu sĩ thiếu nữ phụ trách Bách Thảo Đường kia không tín nhiệm hắn, đến cuối cùng, đối phương chỉ cung cấp trăm hạt giống Linh Huỳnh Thảo cùng với hai mươi hạt linh chủng Huyết Ngọc Tham cho hắn mà thôi.
"Chất lượng chắc chắn sẽ bảo đảm, còn những chuyện khác, đành phải làm phiền lão nhân gia ngài rồi.
Hôm nào, ta sẽ mang túi Linh Trà Diệp tới cho ngài." Hắn cảm kích nói với lão giả gầy gò kìa.
"Cái này thì không cần, nếu ngươi trồng ra linh dược phẩm chất cao, ta là người đề cử tự nhiên cũng nhận được lợi ích." Hà quản sự cười đáp.
Sau khi Lục Huyền bán Linh Huỳnh Thảo xong, hắn cũng không ở lại lâu, lập tức lên đường trở về nhà, dọc theo đường đi luôn rơi vào tình trạng cẩn thận đề phòng.
Vừa về đến nhà, hắn đã đóng cửa viện lại, khởi động trận pháp, lại lấy một tấm Khu Tà phù từ trong túi trữ vật ra.
Được linh lực thúc giục, một quầng sáng màu trắng tinh khiết trực tiếp xuất hiện từ bên trong tấm phù lục rồi quét xung quanh Lục Huyền, không gây ra bất kỳ tiếng động nào cả.
Lúc này, Lục Huyền mới hoàn toàn thả lỏng.
Hắn đặt Đạp Vân Linh Miêu vẫn luôn im lặng ngồi trên vai xuống.
"May mà hôm nay được nhóc con nhà ngươi nhắc nhở từ trước.
Ngươi làm rất tốt, lát nữa ta sẽ thưởng cho ngươi thêm hai miếng thịt lợn sấy khô."
Vừa rồi ở trên chợ tán tu, nếu không phải con ngươi xanh biếc của Đạp Vân Linh Miêu phát hiện tình huống dị thường trước khi tai nạn xảy ra, thì cho dù trong tay Lục Huyền có pháp khí cùng với rất nhiều phù lục, hắn vẫn có thể bị thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play