Chương 67: Lôi Hỏa Châu!
Mấy tấm phù lục kiểu này, từ trước đến nay hắn luôn không chê nhiều, mặc dù phù lục nhất phẩm chỉ tương đương với một kích của tu sĩ Luyện Khí cấp thấp hoặc là trung cấp, lực sát thương có hạn, nhưng tích góp số lượng thật nhiều, sử dụng cùng một lúc, sẽ mang đến hiệu quả tuyệt đối không giống bình thường.
Nói đâu xa, lúc trước khi Tần Minh có tu vi Luyện Khí tầng bốn đánh lén, những tấm phù lục do hắn tích góp từng tí một đã phát huy ra tác dụng cực kỳ quan trọng.
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được thuật pháp Địa Dẫn Thuật."
Ý niệm này hiện lên trong đầu, khiến cho Lục Huyền càng hiểu sâu hơn về nguyên lý, tốc độ thi triển và khả năng kiểm soát thuật pháp Địa Dẫn Thuật, có cảm giác chỉ trong nháy mắt này, hắn đã thi triển nó từ mấy trăm đến hơn một ngàn lần rồi.
Hắn mơ hồ có cảm giác khả năng vận dụng Địa Dẫn Thuật của mình đã đi đến cảnh giới đại thành, ở thời điểm hiện tại, hắn hoàn toàn có thể thay đổi địa hình của thổ nhưỡng chính xác đến từng cục đất nhỏ, chỉ cần trong tay có đầy đủ linh lực, thậm chí hắn còn có thể gây ra động đất.
Hắn cúi đầu nhìn quầng sáng màu trắng cuối cùng, quầng sáng này do bụi Linh Huỳnh Thảo phẩm chất hoàn mỹ để lại, Lục Huyền rất kỳ vọng vào nó.
"Thu hoạch một gốc Linh Huỳnh Thảo, nhận được bảo vật nhất phẩm Lôi Hỏa Châu."
Quầng sáng màu trắng biến mất, một viên hạt châu to bằng nắm tay trẻ con lập tức xuất hiện trước mặt Lục Huyền.
Hạt châu này có màu đỏ rực như lửa, trên bề mặt lại có thêm rất nhiều đường vân mảnh nhỏ màu đỏ sẫm, còn có thể mơ hồ nhìn thấy lôi quang không ngừng lóe sáng bên trong.
"Lôi Hỏa Châu, bảo vật nhất phẩm, khi sử dụng có thể trực tiếp bộc phát ra lôi hỏa chi lực cuộn trào mãnh liệt.
Lôi hỏa chi lực bên trong hạt châu có hạn sử dụng, sau khi tiêu hao hết, có thể tiến hành bổ sung năng lượng tại một hoàn cảnh linh lực đặc thù nào đó."
"Bảo vật loại hình tiêu hao, còn có thể bổ sung lôi hỏa chi lực, nhưng có vẻ như rất khó tìm được một nơi thích hợp để bổ sung năng lượng cho nó."
Lục Huyền nhìn Lôi Hỏa Châu trong lòng bàn tay, âm thầm nghĩ.
Lôi Hỏa Châu này không giống pháp khí bình thường, nó có độ bền cao, dù bản thân thuộc loại hình tiêu hao, nhưng nó khác với phù lục chỉ dùng một lần.
Thứ này có thể dùng được nhiều lần, cứ bổ sung năng lượng xong lại dùng tiếp.
Đặc tính này làm cho giá trị của nó cao hơn rất nhiều so với những loại phù lục cùng phẩm cấp.
"Không hổ là linh thực phẩm chất hoàn mỹ.
Rõ ràng Linh Huỳnh Thảo chỉ là linh thực không phẩm giai, vậy mà từ trong quầng sáng của nó, đã mở ra được món bảo vật nhất phẩm như vậy rồi..."
Trước đó, muốn có được Liệt Ngân Nhận nhất phẩm, hắn từng phải mở rất nhiều Thực Nguyệt Quả, mới gom góp đủ khiến món bảo vật này thành hình, tuy giá trị của viên Lôi Hỏa Châu này kém hơn Liệt Ngân Nhận một chút, nhưng hắn nhận được nó chỉ từ khen thưởng cho một gốc Linh Huỳnh Thảo thành thục mà thôi.
Qua chuyện lần này có thể thấy được, tầm quan trọng của linh thực phẩm chất hoàn mỹ cao đến cỡ nào.
Tính đến thời điểm hiện tại, Lục Huyền đã thu hoạch được bốn gốc phẩm chất hoàn mỹ từ trong nhóm Linh Huỳnh Thảo trong linh điền ròi.
Một gốc trong đó, mang đến cho hắn một năm tu vi, một gốc là phù lục nhị phẩm Kiếm Khí Vạn Thiên phù, một gốc là Thảo Linh Nguyên Dịch được ngưng tụ từ tinh hoa thảo mộc.
Mà cây lần này cũng không chịu thua kém, vừa mở ra đã nhận được một món bảo vật như Lôi Hỏa Châu.
So sánh với những gốc Linh Huỳnh Thảo thành thục với từng mức phẩm chất khác, nếu nhận được tu vi, con số chính xác lần lượt là ba tháng, sáu tháng và chín tháng, còn về vật phẩm, chủ yếu là phù lục nhất phẩm, thuật pháp chưa nhập phẩm, khen thưởng cao nhất chính là thuật pháp nhất phẩm 《 Canh Kim Kiếm Quyết 》
Nói đến đây là đủ hiểu, mức chênh lệch lớn đến mức nào rồi!
Nhưng…
"Cần phải chăm chỉ làm ruộng hơn, không nên quá mức tham lam vọng tưởng vào phần thưởng hoàn mỹ.
Cứ suy nghĩ đơn giản là trải nghiệm thu hoạch bội thu sau những ngày vất vả cày cấy là được."
Lục Huyền bỏ Lôi Hỏa Châu vào trong túi trữ vật, trong lòng đã trở nên kiên định quyết tâm hơn.
Đã có mười ba bụi Linh Huỳnh Thảo thành thục, nếu cứ giữ chúng ở lại bên trong hộp ngọc, dược lực sẽ xói mòn, ảnh hưởng đến chất lượng.
Bởi vậy, Lục Huyền đã định mang bán mười ba cây này cho Bách Thảo Đường, cũng tiện thể đi chợ xem có linh chủng hay ấu thú nào phù hợp với mình không.
"Tiểu tử kia, có muốn đi ra ngoài cùng ta không?" Lục Huyền còn chưa nói xong, đã lập tức cảm nhận được trên bả vai hơi trĩu xuống, hắn quay đầu qua, trực tiếp bắt gặp bốn bàn chân trắng như mây của Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu đang nhẹ nhàng giẫm trên bả vai mình.
Đôi con ngươi màu xanh biếc kia cứ một mực lạnh lùng nhìn chằm chằm nhìn về phía cửa, tựa hồ không muốn quay đầu để ý tới Lục Huyền.
Lục Huyền tập trung tâm thần trên thân thể nó, chỉ trong nháy mắt đã hiểu được nội tâm đang vui sướng đến nhảy nhót hân hoan của con ấu thú linh miêu này.
Hắn không cảm thấy ngạc nhiên vì loại tình huống trong ngoài bất nhất này, chỉ phì cười rồi khôi phục lại bình thường, nghiêm túc dặn dò Thảo Khôi Lỗi trông nom linh điền, sau đó dẫn Đạp Vân Linh Miêu đi tới chợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play