Chương 59: Ta Là Một Con Linh Miêu Đến Từ Phương Bắc…
Lục Huyền dùng một tay nắm đầu dây thừng, một tay nhẹ nhàng ôm Đạp Vân Linh Miêu rồi bình thản rời khỏi sạp hàng nọ.
Trước khi trở về nhà, hắn còn đặc biệt tới cửa hàng từng mua Hồng Tu Lý lúc trước.
Ấu thú Đạp Vân Linh Miêu với vết thương chồng chất trên người, tình trạng sức khỏe cực kém, nhất định phải được chữa trị, mà cửa hàng nọ không chỉ bán linh sủng, còn nhân tiện bán cả thuốc chữa thương cho linh thú.
Hắn mua một lọ thuốc mỡ nhỏ trong cửa hàng, rồi mang Đạp Vân Linh Miêu trở lại trong viện.
"Ngoan, đừng nhúc nhích, ta sẽ cởi dây trói cho ngươi." Lục Huyền vừa cởi sợi dây thừng màu đen thui vừa nhẹ nhàng an ủi ấu thú Đạp Vân Linh Miêu.
"Về sau, đây chính là nhà của ngươi, nhớ phải thành thật một chút, đừng tùy tiện đi ra ngoài, nếu không sẽ bị những kẻ xấu xa có mưu đồ bắt đi đấy."
Lục Huyền đe dọa Đạp Vân Linh Miêu, đôi mắt xanh biếc của ấu thú mở đến tròn xoe, lạnh lùng liếc Lục Huyền một cái, lại quay đầu nhìn xung quanh, quan sát tình hình trong phòng.
Thấy Đạp Vân Linh Miêu có vẻ khá thành thật, Lục Huyền cũng nhẹ nhõm hơn một chút, tâm thần lại tập trung vào bộ lông đen tuyền của nó.
Một đạo ý niệm chợt lóe lên trong đầu.
"Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu, yêu thú nhất phẩm, thức ăn là trứng yêu cầm và thịt yêu thú.
Thân mang dị đồng, có thể phát hiện ra những thứ bình thường khó có thể nhìn thấy, thậm chí còn có thể khám phá những điều không thể nắm bắt lấy, nhìn ra bản chất."
"Đúng là một con dị chủng yêu thú.
Thoạt nhìn, đúng là cặp dị đồng này có tiềm lực bên trong khác xa bên ngoài." Lục Huyền tấm tắc nói.
Yêu thú bị huyết mạch hạn chế, nên bình thường thực lực của chúng rất khó đột phá được phẩm giai của bản thân, nhưng tình huống này lại không bao gồm dị chủng yêu thú thỉnh thoảng mới gặp được.
Chúng nó có thêm một vài điểm thần dị so với đám yêu thú phổ thông, khiến cho khả năng phát triển và đột phá tính hạn chế của huyết mạch gia tăng hơn bình thường khá nhiều.
"Ta là một con linh miêu đến từ phương Bắc, dạo chơi trong hoang vu vô biên, mình đầy thương tích nhưng vẫn tận hưởng sự cô đơn của mình, ngao ngao…"
Đây là trạng thái tức thời của Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu.
Lục Huyền nhìn con Đạp Vân Linh Miêu người đầy vết thương nhưng vẫn tỏ ra kiêu ngạo kia, trong lòng không khỏi thương xót nó.
"Nào, bôi thuốc mỡ này trước đi.” Hắn ấn đầu Đạp Vân Linh Miêu xuống, nhẹ nhàng dùng bắp chân kẹp chặt nó lại, rồi lấy ra một phần nhỏ thuốc mỡ, chậm rãi bôi lên chỗ bị thương cho Đạp Vân Linh Miêu.
Chỉ chốc lát sau, trên thân thể vốn có màu đen của Đạp Vân Linh Miêu đã xuất hiện rất nhiều dấu vết loang lổ do thuốc mỡ để lại, khiến cho vẻ ngoài đẹp đẽ của nó giảm đi rất nhiều.
“Được rồi, mấy ngày tiếp theo đừng có quậy phá, tránh làm ảnh hưởng đến những vết sẹo vừa mới hình thành, chỉ cần bôi thêm hai lần thuốc mỡ nữa là sẽ khỏi hẳn.”
Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lục Huyền như trước.
"Nào, qua đây cho ta vuốt ve một cái."
Lục Huyền cảm nhận được sự cô đơn từ trong trạng thái tức thời của Đạp Vân Linh Miêu, trong lòng lại nổi lên ý tưởng muốn vuốt ve con mèo lớn này.
Hắn vẫy vẫy tay với Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu, nhưng con mèo kia chỉ khẽ vẫy đuôi một cái rồi yên lặng đứng tại chỗ, không thèm nhúc nhích.
"Ái chà, còn không nghe lời." Lục Huyền trực tiếp vươn tay kéo nó qua, sờ đầu nó vài cái, rồi nhéo hai chùm lông màu xám trắng trên đôi tai nhọn của linh miêu.
"Ngao ô..."
Ở thời điểm tập trung tâm thần lên người Đạp Vân Linh Miêu, dường như Lục Huyền còn nghe được tiếng gầm gừ đầy vui vẻ của nó.
Hắn cúi đầu xuống vừa hay lại bắt gặp đôi con ngươi màu xanh biếc không mang một chút sắc thái tình cảm nào kia, như thể ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, chỉ là ảo giác của chính Lục Huyền.
Lục Huyền không nhịn được khẽ bật cười.
Hắn đi tới phòng bếp cắt một miếng thịt heo sấy khô, xé thành từng miếng nhỏ, đặt trước mặt Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu.
"Lại đây ăn chút thịt heo nào, bình thường không mấy khi ta dám bỏ nó ra ăn đâu."
Phản ứng đầu tiên của Đạp Vân Linh Miêu là hướng đôi con ngươi màu xanh kia nhìn chằm chằm vào những sợi thịt lợn khô dưới đất, sau đó bàn chân có những đốm trắng, như thể đang giẫm lên bốn đám mây nhỏ, chậm rãi đi đến phía trước miếng thịt lợn kia, ưu nhã nhét chúng vào trong cái miệng nhỏ nhắn của mình.
"Ăn ngon không?" Lục Huyền nhỏ giọng hỏi.
Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu vẫn từ từ ăn thịt lợn sấy khô dưới đất, như thể nó ăn chỉ vì lấp đầy cái bụng rỗng của mình thôi.
Lục Huyền lại chú ý thấy lòng bàn chân nó hơi co rút lại, con ngươi xanh biếc mở đến tròn xoe, đôi tai đầy lông dựng lên cao cao.
Tụ tập tâm thần vào nó.
"Ngao ô… ai hiểu được ta chứ? Ngày hôm nay được ăn mấy miếng thịt lợn khô gì đó, thứ này đúng là thức ăn dành cho linh miêu rồi."
"Ha ha ha!"
Lục Huyền không nhịn được, lập tức bật cười, xem như lần này hắn đã hiểu rõ con ấu thú Đạp Vân Linh Miêu trước mắt này rồi.