Chương 57: Sự Cố!
"Không hổ là người đã được huấn luyện chuyên nghiệp, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng lộ ra vẻ phong tình mười phần. Ta thấy thứ này không phải để bồi bổ cho Vương đại ca, mà là bồi bổ cho ngươi mới đúng!" Lục Huyền âm thầm “nhổ một ngum nước miếng xuống”, nhưng vẻ mặt không thay đổi.
"Vương đại ca làm việc quá sức cả ngày lẫn đêm, đúng là nên tẩm bổ thật tốt."
Hai người tùy ý nói chuyện vài câu, sau đó Lục Huyền tìm một lý do để rời đi. Bước chân Vương thị chậm chạp lướt ngang qua Lục Huyền, mang theo làn gió thơm phả vào trong mũi Lục Huyền.
"Hắt xì hơi!" Mùi hương quá mức nồng nặc khiến Lục Huyền không nhịn được phải hắt xì một cái.
Trong Bách Thảo Đường. Lục Huyền đã lang thang khắp chợ vẫn không tìm thấy gì, nhưng hắn cũng không cảm thấy thất vọng, lập tức tận dụng cơ hội này để đến thăm Hà quản sự.
"Lục tiểu tử, ngươi qua đây à?" Lão giả gầy gò đang xem sổ sách, chỉ liếc nhìn Lục Huyền một cái rồi không để ý tới hắn nữa. Lục Huyền tự tìm một chỗ để ngồi, nhìn mấy đứa dược đồng chừng mười ba, mười bốn tuổi đang vội vàng ra ra vào vào trong Bách Thảo Đường.
Phải biết rằng nhóm linh thực thu thập được cần phải trải qua khá nhiều quy trình xử lý, những công việc dược đồng làm chỉ là công đoạn xử lý đơn giản nhất mà thôi.
Nội dung kỹ thuật trong này không nhiều, cho nên Bách Thảo Đường cũng thoải mái để cho bọn họ xử lý ngay bên trong đại sảnh, không sợ mọi người nhìn.
"Nào, tới uống chén trà nóng." Không lâu sau, Hà quản sự vừa tạm thời hoàn thành công việc, mới đi đến trước mặt Lục Huyền, đưa cho hắn một chén trà với vài lá linh trà trôi bồng bềnh bên trong. Uống một ngụm linh trà vào cổ họng, hương thơm sảng khoái nhẹ nhàng lan tỏa trong miệng mũi của Lục Huyền, hồi lâu vẫn chưa tan vị.
"Thế nào? Linh thực sinh trưởng vẫn ổn chứ? Nếu không đủ tiêu chuẩn, ngươi sẽ mất đi rất nhiều quyền lợi đấy!" Lão giả gầy gò nọ quan tâm hỏi.
"Không tệ, thậm chí chất lượng còn tốt hơn nhóm hàng trước." Lục Huyền cười cười trả lời, hắn biết linh thực trong linh điền không chỉ liên quan đến thu nhập của mình, mà còn đại diện cho thể diện của Hà quản sự, dù sao cũng là lão giới thiệu hắn tiến vào trong Bách Thảo Đường mà?
Nghe được câu trả lời của Lục Huyền, Hà quản sự thoáng yên tâm hơn, hai người tiếp tục nói chuyện phiếm.
Đột nhiên, một phụ nhân dẫn theo tiểu hài tử vội vàng xông vào trong Bách Thảo Đường. Khuôn mặt phụ nhân đầy lệ, đôi mắt sưng húp, chứng tỏ nàng đã khóc rất lâu.
Còn tiểu hài tử lại có vẻ hoang mang, cứ há miệng để mặc cho phụ nhân kia ôm chặt lấy mình. Phụ nhân nọ hỏi hai câu mới bước vào bên trong Bách Thảo Đường. Hà quản sự lo lắng phát sinh sự cố gì đó nên cũng theo vào.
Một lát sau, mặt mũi lão nặng trĩu quay lại đại sảnh.
"Có một vị Linh thực sư đã thiết lập quan hệ hợp tác với nội đường, lại không cẩn thận gặp phải tai nạn rồi, người nhà của hắn đến hỏi về linh thảo, không biết sau này sẽ xử lý chúng như thế nào."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Nghe nói là mấy người cùng đến bí cảnh hái linh dược, ai ngờ vận khí không tốt đụng phải một con yêu thú nhị phẩm đang bị thương, trong bốn người thì có hai người ngã xuống tại chỗ, hai người khác cũng bị thương nặng, tính mạng đang nguy kịch."
"Vị Linh thực sư hợp tác với nội đường kia tên là gì?" Lục Huyền nghe được lời này của Hà quản sự, trong đầu lập tức nhớ tới đoạn thời gian trước Lôi Phi từng mời mình cùng tiến vào bí cảnh.
"Tên là Lôi Phi, hắn cũng là một trong hai người ngã xuống.
Hả? Người biết hắn sao?"
Quả nhiên, sau khi nghe Hà quản sự xác nhận, Lục Huyền cũng biết suy đoán của hắn là đúng rồi. Người ngã xuống kia chính là Linh thực sư Lôi Phi từng đến mời hắn đi tham gia bí cảnh.
"Trước đó bọn họ có mời ta cùng vào thăm dò bí cảnh, nhưng ta không yên lòng về đám linh thực trong linh điền, cũng lo sẽ gặp phải nguy hiểm, nên không đồng ý." Lục Huyền thở dài nói.
"May là ngươi không đồng ý, bằng không... rất có khả năng người gặp phải bất trắc kia sẽ có thêm ngươi rồi." Hà quản sự không nhịn được đáp.
"Chỉ có thể nói là bọn họ không may gặp phải một kiếp này, vô số tu sĩ cùng tiến vào trong bí cảnh, vậy mà bọn họ lại gặp được một con yêu thú nhị phẩm."
"Vậy linh thực nhà hắn nên xử lý như thế nào?"
"Linh thực sư chết đi rồi, người nhà hắn lại không biết chăm sóc linh thực nhất phẩm.
Dựa theo quy định thì hẳn là người trong nội đường sẽ tới tiếp nhận, rồi di dời linh thực qua đây, còn cho người nhà họ một ít tiền bồi thường."
"Chỉ là linh thực như vậy, nếu so sánh với linh thực thành thục bình thường, giá cả sẽ giảm đi khá nhiều, lần này người nhà bọn họ qua đây là muốn cầu tình, xin trong đường giao những cây linh thực còn lại cho nàng trồng."
Hà quản sự cũng không nói rõ trong đường đã xử lý ra sao, nhưng Lục Huyền nhìn vẻ mặt của lão cũng đoán được bảy - tám phần rồi. Khẳng định là Bách Thảo Đường sẽ lấy quyền lợi của mình làm chủ, ở trước mặt lợi ích, một chút tình cảm có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Biết được câu chuyện này, trong lòng hắn càng thêm quyết tâm không lấy thân mình đi mạo hiểm, xét cho cùng, nếu hắn đi ra ngoài không về được nữa, chẳng phải đống linh thực trong viện lại vô duyên vô cớ dâng không cho người khác sao? Trải qua chuyện này, hắn cũng không còn tâm trạng thưởng thức linh trà nữa, trực tiếp nuốt chửng vào bụng rồi đứng dậy rời đi.