Chương 51: Cầu Xin Đó, Cho Thêm Chút Mễ Mễ Đi Mà!
Dường như cảm thụ được linh lực yếu ớt truyền đến từ bên trong linh mễ, tốc độ bơi của ba con Hồng Tu Lý dưới linh tuyền đã nhanh hơn rõ rệt, thậm chí chúng còn dứt khoát di chuyển theo từng chuyển động của Lục Huyền.
Hắn rắc một nửa số linh mễ trên tay xuống nước, đột nhiên mặt nước nổi lên gợn sóng, sáu cái râu nhỏ dài màu hồng trực tiếp xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất hệt như những sợi chỉ mỏng.
Sau vài hơi thở, mặt nước đã yên tĩnh trở lại, ba con Hồng Tu Lý cũng chậm rãi bơi đi, nhưng cái đầu vẫn không ngừng nghiêng về phía Lục Huyền.
Lục Huyền tiếp tục tập trung tâm trí lên thân thể của mấy con Hồng Tu Lý.
"Cầu xin đó, cho thêm chút mễ mễ đi mà!"
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, sau đó, hắn cũng vui lòng rắc nốt nửa phần linh mễ còn lại.
Mặt nước linh tuyền lại một lần nữa nổi lên gợn sóng.
Lục Huyền rắc toàn bộ số linh mễ trên tay vào trong linh tuyền, Hồng Tu Lý cũng nể mặt, ăn không thừa một hạt nào.
Ăn uống no đủ xong, Hồng Tu Lý không thèm di chuyển quanh Lục Huyền nữa, lập tức lộ ra dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng, ai đến cũng không thèm yêu thương.
Cho mấy con cá chép kia ăn xong, Lục Huyền lại đi vào linh điền kiểm tra tất cả những gốc linh thực khác.
Như một thói quen, hắn nhẹ nhàng điều chỉnh vị trí của từng gốc linh chủng Huyết Ngọc Tham đã lệch đi trông thấy, lại căn cứ vào nhu cầu của mỗi gốc Linh Huỳnh Thảo mà cung cấp lượng linh vũ tương ứng, để cho chúng có được độ ẩm tốt nhất.
Tiếp đó, Lục Huyền phóng linh thức của mình đến mức tối đa, cẩn thận tìm tòi từng mảnh linh nhưỡng.
"Bắt được rồi." Hắn vận chuyển Địa Dẫn Thuật, nhanh chóng làm ra một chút cải biến nhỏ bé bên trong mảnh linh nhưỡng, một con tiểu trùng màu xám trắng bị ép ra ngoài.
Hắn tiếp tục lục soát, lại tìm thấy vài con tiểu trùng có hình dạng khác nhau, thậm chí còn đào được một con dị trùng nhiều màu rực rỡ cực kỳ nhỏ bé từ bên trong linh nhưỡng ra ngoài.
Những con tiểu trùng này ẩn nấp sâu bên trong linh nhưỡng, chờ sau khi ra ngoài, đám ấu trùng ấy sẽ dùng cành lá của linh thực làm thức ăn, gây ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của linh thực.
Có rất nhiều nguyên nhân sinh ra mấy con tiểu trùng như vậy, có khi chúng nó nở ra từ những quả trứng trùng vẫn luôn ẩn núp ở trong linh nhưỡng từ trước, có khi do hắn không cẩn thận mà đưa vào linh điền, cũng có một số dị trùng hành tung bí hiểm, năng lực ẩn nấp rất mạnh, có thể tự xuyên qua trận pháp phòng ngự, từ đó xâm nhập vào linh điền.
Là một Linh thực sư, phải luôn kiểm tra linh nhưỡng bên trong linh điền của mình, để tiên hạ thủ vi cường, thanh lý mầm tai họa trước khi dị trùng xâm phạm linh thực.
Bởi vì vừa chuyển đến mảnh linh điền mới này, nên hắn bận rộn khá nhiều việc, mãi cho đến hôm nay mới bắt đầu triển khai chiến dịch đi săn côn trùng quy mô lớn.
Sau khi dùng linh thức cày xới toàn bộ linh điền, cuối cùng Lục Huyền cũng lôi ra được bảy con ấu trùng.
Hắn mang mấy con ấu trùng này đi tới sát bờ linh tuyền, trực tiếp ném con trùng trắng màu mỡ kia xuống giữa linh tuyền.
Chỉ thấy một sợi râu mỏng màu hồng bắn ra nhanh như tia chớp, quấn chặt lấy con trùng trắng, lập tức tống vào miệng cá.
"Ha ha, động tác nhanh vậy!" Lục Huyền nhìn Hồng Tu Lý đang thưởng thức ấu trùng, trong lòng cảm thấy chuyện này khá là thú vị.
Hai con Hồng Tu Lý khác ở xa hơn cũng bơi tới, lập tức di chuyển theo động tác tay của Lục Huyền.
Hắn lại thả một ấu trùng xuống, sáu chiếc râu dài màu hồng cùng nhau bắn ra, tranh giành quyền sở hữu ấu trùng.
Rất nhanh, một con trong số đó có vận khí không tệ, sợi râu dài đã quấn được con ấu trùng, không chút khách khí nhét nó vào trong miệng.
Lục Huyền nổi tính trêu chọc, hắn lập tức thay đổi phương thức cho ăn, hoặc là ném ấu trùng lên cao, hoặc làm động tác giả để dụ những chiếc râu dài mỏng màu hồng của Hồng Tu Lý.
Cứ như vậy, chờ đến khi con dị trùng cuối cùng đã bị ăn sạch, hắn còn cảm thấy chưa chơi đủ.
"Ha ha, mấy sợi râu dài bên cạnh đầu Hồng Tu Lý nom rất giống dây câu.
Nều nhìn từ góc độ này, con người dùng trùng câu cá, không phải con cá này cũng đang dùng râu câu trùng ư? Đúng là rất thú vị!"
Trong phòng, Lục Huyền đang khoanh chân ngồi trên giường gỗ, chuyên tâm vận chuyển công pháp, để một luồng linh nhẹ nhàng lực lưu chuyển trong cơ thể.
Sau một chu thiên, hắn từ từ thở ra một ngụm trọc khí.
Dù khổ tu nhiều ngày, cũng không bù đắp được tu vi do một gốc Linh Huỳnh Thảo mang lại, song Lục Huyền vẫn chăm chỉ không ngừng nghỉ.
Nhưng đương nhiên, tinh lực chủ yếu của hắn vẫn đặt trên việc chăm chút bồi dưỡng linh thực linh thú, còn tu luyện công pháp và thuật pháp chỉ là thứ yếu.
Chuyển đến đình viện mới đã được hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này, hắn rất ít khi ra ngoài, chỉ chuyên tâm đào tạo linh thực.
Cho nên mọi thứ bên trong linh điền đều nảy sinh biến hóa không nhỏ.