Chương 34: Vẫn Phải Nỗ Lực Kiếm Linh Thạch Thôi!!!
"Lục sư huynh, ngươi xem mảnh linh điền này thế nào?"
Lục Huyền từ từ đi vào một khu đình viện rộng rãi, cẩn thận quan sát xung quanh. Một tu sĩ Luyện Khí tầng một, trên mặt có vết sẹo, đang theo sát phía sau hắn. Thanh niên nhỏ bé này hơi khom người xuống, nở nụ cười rất nhiệt tình.
"Chủ nhân của khu đình viện này từng là một tu sĩ Luyện Khí trung cấp, trong một lần nào đó, khi đối phương đi ra ngoài thăm dò đã mất tích, chờ mãi vẫn không thấy trở về.
Khu đình viện này đã bị hậu nhân của hắn cầm cố, sau đó được trạm môi giới chúng ta dùng để cho thuê."
"Trước mắt, diện tích của mảnh linh điền này là xấp xỉ một mẫu, linh khí nồng đậm, lại có vị trí nằm bên cạnh chợ tán tu, có hộ vệ trong phường thị thường xuyên qua lại tuần tra, nên vấn đề an toàn có thể được bảo đảm hơn rất nhiều."
"Còn cái chuồng gà ở phía trước kia, nó vốn là sản phẩm của chủ nhân cũ ở nơi này, hiện giờ đã được dọn sạch, củng cố, còn khắc phù văn cách âm lên trên, rất thích hợp để nuôi một số linh thú và linh cầm gì đó."
"Quả thật không tệ, nhưng ta vẫn cần suy nghĩ thêm một chút." Lục Huyền bình tĩnh đáp.
Trong mấy ngày này, hắn đã dành khá nhiều thời gian đi ra ngoài, tới thăm mấy mảnh linh điền cho thuê.
Diện tích của những mảnh linh điền này lớn gấp mười lần so với mảnh linh điền hiện tại của hắn, linh khí cũng nồng đậm hơn rất nhiều, tiện ích còn khá đầy đủ. Trong những mảnh linh điền hắn đến thăm lại có một khu đình viện, bên trong không chỉ có một mảnh linh điền với diện tích hơn một mẫu, còn có cả linh tuyền.
Hoàn cảnh đầy đủ này không khỏi làm Lục Huyền động tâm, nhưng sau khi hỏi thăm giá thuê, hắn lại nhanh chóng bị đưa trở về với thực tại.
Phải biết rằng, trong số những mảnh linh điền này, dù cái rẻ nhất thì tiền thuê một tháng cũng có giá là bốn mươi linh thạch, thậm chí khu đình viện sở hữu linh tuyền kia còn có giá là sáu mươi linh thạch một tháng.
Hơn nữa, một lần giao tiền thuê không được đưa dưới nửa năm. Gần đây, Lục Huyền đã từ nghèo lâu dài trở nên sung túc, giá trị tài sản ròng xấp xỉ ba trăm linh thạch, khiến trong lòng hắn có chút hưng phấn quá đà.
Nhưng đến bây giờ mới phát hiện, ở thời điểm bản thân thực sự cần thiết thì chút linh thạch trong tay này tuyệt đối không đủ nhìn, vẫn phải tích lũy thêm một đoạn thời gian nữa. Lục Huyền nghĩ vậy, mới quay đầu nói với người mặt sẹo kia: "Ta về trước, nghĩ ngợi một chút đã, nếu có hứng thú lại tới tìm ngươi."
Dứt lời, hắn lập tức xoay người rời đi. Đợi cho đến khi bóng dáng Lục Huyền biến mất, người mặt sẹo kia mới không nhịn được, lập tức nhổ một ngụm nước bọt: "Đùa cái quái gì vậy? Một tên tán tu Luyện Khí tầng hai nho nhỏ còn muốn thuê loại linh điền này? Đúng là mộng tưởng hão huyền! Lãng phí thời gian của lão tử!"
Lục Huyền khẽ nhíu mày, hắn đã đột phá tu vi Luyện Khí tầng ba được một thời gian rồi, khiến cho năm giác quan cũng trở nên nhạy bén hơn lúc trước.
Vừa rồi hắn có mơ hồ nghe được lời tên tu sĩ thanh niên mặt sẹo kia nói, nhưng nghe được thì sao, hắn cũng chỉ mỉm cười, hoàn toàn không để ý đến thái độ trịch thượng của người môi giới kia, chỉ lặng lẽ kéo gã vào danh sách đen của mình, không bao giờ đến tìm gã đi xem linh điền nữa.
"Haizz, trước đây, ta luôn cảm thấy mình quá nghèo, cho Thảo Khôi Lỗi ăn một viên toái linh cũng thấy tiếc. Nhưng bây giờ trên người đã có gần ba trăm linh thạch, đã có thể cho Thảo Khôi Lỗi ăn hẳn một viên... Không, hai viên cũng được. Nhưng vì sao vẫn có cảm giác mình quá nghèo vậy?"
Một ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện trong đầu hắn.
"Vẫn phải nỗ lực kiếm linh thạch thôi."
Trương Hồng nghỉ ngơi mấy ngày lại lên đường đi bí cảnh hoang dã, mấy ngày nay Trương Tu Viễn cũng bước vào trạng thái làm việc rồi.
Hai người tiếp tục hợp tác, Trương Tu Viễn đi tìm những tán tu phù hợp với điều kiện gặp của Lục Huyền lại đang gặp phải tai họa sâu bệnh, sau đó Lục Huyền lập tức ra tay giải quyết sâu bệnh cho đối phương.
Sử dụng càng nhiều lần, lý giải của hắn về《 Canh Kim Kiếm Quyết 》lại càng sâu sắc hơn, cộng thêm hiệu quả công việc, hắn diệu trừ sâu bệnh khá là sạch sẽ gọn gàng, giá thành lại rẻ, dần dà lâu ngày, hắn cũng có được một chút danh tiếng nhất định trong đám tán tu ở khu Bắc.
Trước đây, Trương Tu Viễn phải chủ động đi tìm khách, nhưng bây giờ, bọn họ đều tự mình đến cửa, thậm chí mỗi khi có nhiều người cùng nhu cầu, bọn họ còn phải xếp hàng chờ một lúc. Ngày hôm đó, Lục Huyền vừa nhận năm viên linh thạch, vui vẻ từ trong một khu đình viện cũ nát đi ra, với quá trình đưa tiễn và tỏ lòng cảm kích không ngừng của một tán tu.
"Lục đạo hữu, trùng hợp quá, lại gặp được ngươi ở nơi này." Đột nhiên một giọng nói ôn hòa vang lên bên tai hắn. Lục Huyền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tu sĩ trắng mập đang đứng ở góc, cười híp mắt nhìn hai người Lục Huyền.
"Trùng hợp cái rắm, khu Bắc lớn như vậy, sao có thể tình cờ gặp nhau ở chỗ này? Rõ ràng là ngươi đang chờ ta!" Trong lòng Lục Huyền âm thầm trào phúng một câu, nhưng ngoài mặt lại mỉm cười trả lời: "Thì ra là Tần đạo hữu, đã lâu không gặp, tu vi của đạo hữu càng ngày càng cao thâm, đúng là tấm gương cho đám tán tu chúng ta học tập."