Chương 23: Kiếm Thảo!
"Vậy ta không khách sáo nữa, sẽ nhận lấy hạt linh chủng này." Lục Huyền lật tới lật lui, không ngừng quan sát hạt giống khô héo dài như một thanh kiếm này, vừa cười vừa nói.
Sau khi có được hạt giống khô quắt ấy, hắn cũng không ở lại lâu, đã nhanh chóng rời khỏi Trương gia dưới ánh mắt cảm kích của Từ Uyển cùng với vẻ mặt lưu luyến không nỡ xa rời của Trương Tu Viễn.
Lục Huyền về đến nhà, lập tức lấy hạt linh chủng gần như khô cong từ trong ngực ra, cẩn thận xem xét nó.
Mặc dù Từ Uyển đã nói với Lục Huyền rằng, nàng và Trương Hồng cũng từng trồng một viên linh chủng như thế này rồi, kết quả là không thành công, nhưng Lục Huyền vẫn tràn đầy tự tin như cũ.
Xét cho cùng, chỉ cần hắn thành công gieo loại linh chủng khô héo này xuống đất, là có thể ngay lập tức thông qua trạng thái tức thời của nó để hiểu được từng nhu cầu nhỏ nhặt của loại linh chủng này, sau đó tìm thiếu sót để điều chỉnh, tìm lỗ hổng để lấp đầy, là rất nhanh có thể sẽ thành công nuôi trồng được nó rồi.
Nghĩ là làm, Lục Huyền lập tức đi tìm một mảnh đất trống nhỏ ở trong linh điền, vận chuyển Địa Dẫn Thuật chọc ra một khe hở be bé trên bề mặt linh nhưỡng, vừa vặn có thể đưa hạt linh chủng khô héo này tiến vào bên trong.
Sau khi chôn vùi hạt giống xong, Lục Huyền tiếp tục thi triển Địa Dẫn Thuật, gom chút linh khí yếu ớt bên trong linh điền lại, cho chúng tụ tập về phía linh chủng kia.
Phải biết rằng, sau khi Địa Dẫn Thuật của hắn hấp thu được vài gói kinh nghiệm, nó đã xuất hiện một chút biến hóa về chất.
Ở thời điểm hiện giờ, khi vận dụng môn công pháp này, chẳng những hắn có thể cải biến địa thế trong phạm vi nhỏ, còn có thể dẫn động một chút linh khí bên trong linh điền, cho chúng nó chảy về phía mục tiêu.
Đợi cho luồng linh khí yếu ớt bên trong linh nhưỡng dung nhập vào linh chủng, Lục Huyền có chút thấp thỏm, bắt đầu tập trung tinh thần nhìn vào hạt linh chủng khô héo kia.
Một luồng ý niệm chợt lóe lên trong đầu hắn.
"Kiếm Thảo, linh chủng nhị phẩm, sau khi linh thực thành thục, sẽ có dạng giống như lưỡi kiếm, sắc bén cứng cỏi, là tài luyện trời sinh để luyện chế phi kiếm."
"Cảm giác gần cạn kiệt đến nơi rồi, mau rơi xuống một hồi linh vũ thật to để làm dịu đi nào!"
Tiêu hóa xong luồng ý niệm này, trong lòng Lục Huyền lập tức trở nên mừng rỡ.
Quả nhiên … mọi chuyện xảy ra đúng như hắn dự đoán, sau khi trồng hạt linh chủng khô này xuống, chẳng những hắn có thể hiểu được tin tức về loại linh thực tương ứng, còn có thể biết được chi tiết những nhu cầu của hạt linh chủng kia.
Hắn không chút do dự, lại vận chuyển linh lực trong cơ thể, chỉ trong nháy mắt, khoảng không bên trên hạt linh chủng khô héo nọ, đã xuất hiện những hạt linh vũ lất phất như sương mù.
Ngay sau đó, từng giọt linh vũ rơi xuống, nhẹ nhàng dung nhập vào trong đất.
Linh chủng Kiếm Thảo như nắng hạn lâu ngày gặp mưa, bắt đầu tham lam hấp thu linh vũ.
Một cơn linh vũ qua đi, Lục Huyền lại dùng linh thức dò xét linh chủng Kiếm Thảo kia một phen, mới phát hiện nó vẫn còn rơi vào trạng thái nhăn nheo khô héo.
"Còn muốn nữa, ta muốn nữa, càng nhiều nước càng tốt."
"Hừ, chỉ là một hạt linh chủng nhị phẩm, chẳng lẽ tu vi Luyện Khí tầng ba của ta lại không thỏa mãn được ngươi sao?" Lục Huyền cười nhạo một tiếng.
Hiện giờ hắn đã cực kỳ thành thạo Linh Vũ Thuật rồi, gần như chỉ trong chớp mắt lại phát ra một vòng linh vũ khác.
"Còn muốn, ta còn muốn nữa!"
Lục Huyền hừ lạnh một tiếng, chuyện nhỏ, xem ta có bơm cho ngươi no chết hay không!
...
Sau mười bảy vòng Linh Vũ Thuật, Lục Huyền nghiến chặt răng, lại vận chuyển linh lực trong cơ thể thêm một lần nữa.
Chỉ trong thoáng chốc, linh khí đã nhanh chóng dâng trào, tụ tập lại phía trên linh chủng Kiếm Thảo, nhưng rất nhanh, chúng nó đã biến mất không còn tăm tích, và hiển nhiên là không có một giọt linh vũ nào rơi xuống.
"Xong rồi, thực sự không còn một giọt nào nữa." Lục Huyền lắc la lắc lư đứng dậy, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả trời sao trước mặt.
Đây là tác dụng phụ sau khi sử dụng linh lực quá độ.
Mặc dù tu vi của hắn đã vững vàng dừng lại ở Luyện Khí tầng ba, thâm hậu hơn trước đó rất nhiều, nhưng có nhiều linh lực hơn nữa cũng không chịu nổi quá trình sử dụng liên tục như vậy.
Tâm thần tụ tập lại trên hạt linh chủng Kiếm Thảo.
"Muốn, ta còn muốn nữa..."
Lục Huyền thoáng rùng mình một cái, đã vội vã bỏ chạy khỏi linh điền.
Nhưng đương nhiên, dùng Linh Vũ Thuật cẩn thận cấp ẩm cho nó nhiều lần như vậy cũng không phải là không có hiệu quả.
Hắn cảm nhận được hạt linh chủng Kiếm Thảo ở bên trong thổ nhưỡng kia đã mẩy hơn trước rất nhiều, có vẻ bừng bừng sinh cơ.
Hai ngày qua đi, ngoài quy trình chăm sóc cơ bản cho những gốc linh thực còn lại, Lục Huyền đều đặt toàn bộ lực chú ý lên hạt linh chủng nhị phẩm Kiếm Thảo này.
Cũng không biết hắn đã thi triển bao nhiêu vòng Linh Vũ Thuật, chỉ biết rằng đến cuối cùng trạng thái tức thời của linh chủng cũng phát sinh biến hóa.
"Kiếm Thảo, nhị phẩm linh thực, trong quá trình chăm sóc cần một lượng linh khí nhất định, ngoại trừ yêu cầu này, thỉnh thoảng cũng cần kiếm khí tới uẩn dưỡng, kích thích sinh trưởng."