Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 3


4 ngày

trướctiếp

Tống Nguyệt Minh an tâm nhắm mắt ngủ, Hoàng Chi Tử không dám rời đi ngay, xác định hô hấp của cô vẫn ổn định mới an tâm, lặng lẽ đi ra ngoài, lại gặp con dâu cả mang xà phòng thơm đến, vội xua tay ý bảo cô ta ra ngoài, bước ra cửa phòng nhẹ nhàng đómg cửa lại, nhưng cũng không đóng chặt cửa phòng, để lại một kẽ hở tuỳ lúc có thể đi vào

“Nguyệt Minh thế nào rồi?” Tống Vệ Quốc chắp tay sau lưng đứng ở trong viện, cũng không ngại ánh nắng gay gắt.

Hoàng Chi Tử khịt mũi, nghẹn ngào nói: “Ngủ, con bé muốn ngủ trước.”

Tống Vệ Quốc cau mày, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu, hơn nửa giờ nữa cũng là thời gian mọi người bắt đầu ra ngoài làm việc, không thể trì hoãn.

“Để hai người ở nhà trông Nguyệt Minh, đừng để con bé lại chạy ra ngoài.”

“Tôi biết rồi.”

Tống Nguyệt Minh vẫn chưa thể chìm vào giấc ngủ, trong mơ các ký ức tồn tại đan xem lẫn nhau, khiến cô không phân biết được hôm nay là hôm nào.

Cô căn bản không phải là Tống Nguyệt Minh ở Tiểu Tống Trang, cô tên thật là Tống Duyệt Minh, trước khi xuyên qua, cô đang đọc một cuốn tiểu thuyết trên mạng về quân tẩu, đây cũng là thể loại mà cô thích nhất, theo như danh sách đề cử, cô định lên Tấn Giang để đọc trong thời gian nghỉ, đây là cuốn “ Nhật ký dưỡng thành quân tẩu 80”, nói về một cô gái cổ đại bị xuyên qua thành một cô bé nhỏ bị đói chết ở những năm 60, sau đó làm giàu bằng kỹ năng thêu thùa xuất sắc, đã cùng nam chính quân nhân tương thân tương ái sống cuộc đời hạnh phúc.

Câu chuyện này rất hay, Tống Nguyệt Minh xem suốt một đêm, sau khi ăn sáng, cô muốn hoạt động gân cốt một chút liền muốn đi bơi ở bể bơi nhà mình, ai ngờ bỗng nhiên bị chuột rút, cả người dần chìm xuống, mất ý thức, mở mắt ra lại thấy mình đang dưới sông, may mắn có người cứu, nếu không cô có khi đã phải chết rồi.

Nhưng, có lẽ cô ấy là người đầu tiên chết đuối trong bể bơi của nhà mình.

Tống Nguyệt Minh ngủ được nửa tiếng liền tỉnh dậy, trong phòng mơ hồ có tiếng nói chuyện, cô nằm trên giường không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn màn mới.

Tống Nguyệt Minh nhảy sông là có nguyên nhân, là anh hai Tống Nguyệt Minh, Tống Kiến Cương xúi giục cô làm, bởi vì Tống Kiến Cương nghĩ cùng Tống Nguyệt Minh diễn một vở kịch, sẽ có thể đạt được mục đích cưới được nữ chính.

Mọi chuyện bắt đầu từ phần đầu của nguyên tác, nữ chính Dương Mẫn trong giờ nghỉ trưa khi mặt trời lên đỉnh đã đi ra bờ sông chăn dê, trong khi đàn dê gặm cỏ, cô nằm ngủ dưới bóng cây một lát, có có một người đàn ông chạy tới nằm lên người muốn cường bạo cô ta, Dương Mẫn cũng không chần chừ, cầm cây kim luôn mang theo bên mình đâm vào người đó, người này chính là anh hai cùng một mẹ đẻ ra với Tống Minh Nguyệt, Tống Kiến Cương.

Tống Kiến Cương thích Dương Mẫn, nhưng trong nhà Dương Mẫn không muốn dễ dàng cho người lao động chính trong nhà gả chồng, bọn họ còn muốn dùng Dương Mẫn để đổi vợ cho con trai, mà em trai của Dương Mẫn, Dương Hồng Vệ lại thích người xinh đẹp như Tống Nguyệt Minh.

Nhưng hai vợ chồng Tống Vệ Quốc đương nhiên không muốn gả con gái bảo bối đến nhà nghèo không một xu dính túi như nhà họ Dương, hai thanh niên tính toán, anh thích chị tôi, cậu thích em gái tôi, dứt khoát hoán đổi chị dâu em chồng, không phải sẽ khiến mọi người đều vui sao!

Nhưng Tống Nguyệt Minh đã có người trong lòng, chính là nam chính quân nhân Tống Bách Hằng, đương nhiên sẽ không đồng ý gả cho kẻ nghèo hèn như Dương Hồng Vệ, Tống Kiến Cương lừa gạt cô, bảo nàng trước tiên giả bộ đáp ứng Dương Hồng Vệ, chờ khi Tống Kiến Cương cưới được Dương Mẫn, như vậy việc đính hôn từ nhỏ của Tống Bách Hằng và Dương Mẫn sẽ không tính, Tống Minh Nguyệt lại từ chối kết hôn với Dương Hồng Vệ, ngược lại gả cho Tống Bách Hằng, như vậy không phải một mũi tên trúng hai con nhạn hay sao.

Tống Nguyệt Minh cảm thấy chủ ý này cũng không tồi, nhưung làm thế nào để cha mẹ đồng ý chuyện hôn sợ với Dương Hồng Vệ, đồng ý để hoán đổi chị dâu em chồng đây?

Tống Kiến Cương lại nghĩ ra một chủ ý, cha mẹ thương nhất là đứa em gái này, vậy thì lấy cái chết để bức cha mẹ!

Tống Nguyệt Minh nghĩ giả bộ cắt cổ, uống thuốc sâu, Tống Kiến Cương cũng không đồng ý, ngược lại nói Tống Minh Nguyệt đi nhỷ sông, trong đầu cô lúc này vẫn còn nhớ mấy lời khuyên của Tống Kiến Cương.

“Sẽ không sao đâu, nước sông không sâu, anh sẽ đứng bên cạnh nhìn em, lại nhờ người đi mật báo với mọi người trong nhà, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề.”

Tống Nguyệt Minh tin thật, đồng ý cách làm của anh ta, còn Tống Kiến Cương cũng để hai người đứng canh ở hai đầu bờ ruộng ít nhất là thời gian nghỉ trưa, nhưng Tống Kiến Cương cũng không đứng canh ở bờ sông, người đứng canh là Dương Hồng Vệ.

Bởi vì hai người không có ai muốn chịu thiệt, nếu nhỡ một bên đã thành công, một bên khác lại đổi ý thì phải làm sao, vậy nên dứt khoát làm cùng nhau!

Tống Kiến Cương thơ lời của Dương Hồng Vệ đến chỗ mà Dương Mẫn đang chăn dê, muốn nhân cơ hội để làm chuyện xấu.

Dương Hồng Vệ kia cũng là một dâm tặc, Lưu Đại Liên canh giữ bên kia cầu chính là người do hắn ta sắp xếp, chỉ cần hắn ta sờ lên người Tống Nguyệt Minh, Lưu Đại Liên liền đi khắp thôn tung tin đồn!

Nguyên văn, Tống Kiến Cương bị Dương Mẫn đâm đau, Tống Kiến Cương bỏ chạy lại gặp phải Tống Bách Hằng đang đi bộ trên bờ sông, liền bị hai người đánh chạy chối chết, mà Dương Hồng Về bên này, thừa dịp Tống Nguyệt Minh uống no nước liền vội vàng mang cô lên bờ, ở trong cỏ lột quần áo của cô, vội vàng biến Tống Nguyệt Minh thành người của hắn.

Tống Kiến Cương tính kế không thành, ngược lại lại khiến em gái phải vào nhà họ Dương nghèo đến nỗi đến lễ hỏi cũng không có, Tống Minh Nguyệt vì vậy mà càng thêm căm hận Dương Mẫn thấu xương.

Tống Minh Nguyệt thở nhẹ một hơi, khi xem tiểu thuyết, thấy đôi anh em vai phụ này không có kết cục tốt, cô liền cảm thấy sảng khoái, nhưng hiện tại bản thân bị biến thành Tống Nguyệt Minh, sảng khoái liền biến thành đau đầu, cũng may cô không gặp phải Dương Hồng Vệ kia, nếu không càng trở thành một mỡ hỗn độn.

Tiếng nói chuyện càng lúc càng lớn, Tống Nguyệt Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, đã thấy mặt trời lặn, trong bụng nôn ra không còn cái gì đã bắt đầu lên tiếng kháng nghị, cô chống tay ngồi dậy, thân thể đã dễ chịu hơn rất nhiều so với lúc nãy.

Căn phòng nhỏ bé, đơn độc này được xây dựng riêng cho Tống Nguyệt Minh ở, đối với con gái nông thôn sẽ rất khó có được, có một chiếc giường bên cạnh bức tường phía bắc, một chiếc bàn hai ngăn được đặt ở phía đông làm giường trang điểm, trên bàn cũng không có nhiều đồ vật, một cái gương, một cái lược, còn có bảy, tám viên đá cuội được mài thành hình tròn.

Tống Nguyệt Minh run rẩy cầm gương đến trước mặt, người trong gương cũng đang nhìn cô, cô có lông mày lá liễu, mắt hạn to tròn, miệng anh đào lúc này lại trở nên tái nhợt, làn dã trắng nõn trơn bóng, chỉ có một nốt ruồi nhỏ ở khoé mắt, là một tiểu mỹ nhân, cũng có vài phần giống cô.

“May mắn là có điểm giống cô, nếu không nhất định sẽ gặp ác mộng.” Chuyện kỳ lạ như vậy, ngay cả tiểu thuyết cũng không chống đỡ được.

Tống Nguyệt Minh còn muốn mở chiếc tủ duy nhất trong căn phòng tìm một bộ quần áo để thay, nhưng trong viện lại nghe thấy giọng nói kinh ngạc của chị dâu: “Cương Tử, em làm sao vậy, sao lại ra nông nỗi này, em cùng người ta đánh nhau à.”

“Không có việc gì, chị dâu, Nguyệt Minh đã trở về chưa?”

“Đã trở về, em ấy còn đang nghỉ ngơi trong phòng, vết thương của em có sao không?”

“Không sao, không sao.” Giọng nói Tống Kiến Cương lộ ra chút chột dạ.

Trong phòng, Tống Nguyệt Minh nghe xong cũng không muốn thay quần áo nữa, cầm chiếc lược chải lại mái tóc rối bù, dựa theo trí nhớ mà thắt tóc hai bím, khom lưng tìm ở dưới gầm giường một đôi giày vải, không biết đôi giày xăng đan đã bị nước sông cuốn đến chỗ nào.

Thu dọn xong, Tống Nguyệt Minh đứng sau cửa hoạt động gân cốt sau khi ngủ dậy, Tống Kiến Cương bị nam nữ chính đánh sẽ không tính, cô hôm nay nếu không xả giận nhất định sẽ nghẹn khuất chết mất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp