Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 15


4 ngày

trướctiếp

Chuyện Dương Mẫn và Tống Bách Hằng gặp mặt muốn đính hôn khiến không chỉ một mình Tống Kiến Cương thấy vội, thật ra anh ta muốn mở miệng bảo Hoàng Chi Tử mời bà mối về làm mai, nhưng từ sau khi Tống Nguyệt Minh nhảy sông trở về, Hoàng Chi Tử lập tức không cho anh ta nhắc đến từ nào về Dương Mẫn ở nhà, kiên quyết ngăn cản mọi khả năng đến với nhau của anhn và Dương Mẫn.

Tống Nguyệt Minh nhớ rõ trong nguyên tác có một đoạn phân tích, trước khi Tống Bách Hằng xuất hiện, Dương Mẫn cũng từng suy xét tới khả năng đến với Tống Kiến Cương, đây là đối tượng tốt nhất trong phạm vi có thể lựa chọn của cô, nhưng tính tình Tống Kiến Cương vừa ngang bướng vừa buông thả nên không phải lựa chọn tốt để lấy làm chồng, tầm mắt Hoàng Chi Tử cao nên Dương Mẫn đã loại trừ Tống Kiến Cương ngay từ sớm.

Kịch bản mà Dương Mẫn nhận là kiểu nữ chính trước khổ sau ngọt, lúc xuyên tới nguyên chủ bị đói chết, chỉ còn cha ruột mẹ kế, em trai em gái lại không cùng một mẹ sinh, nếu không phải bà nội của cô chắt chiu từng chút để nuôi cô thì chắc chắn cô đã không có ngày hôm nay, hơn nữa, thanh danh cha ruột không tốt mà mẹ kế lại hay tính toán, là nhà ai thì cũng không muốn tìm con dâu như thế vào cửa, bởi thế mặc dù Dương Mẫn đã qua mười tám tuổi nhưng những người bà mối giới thiệu không phải thiếu cánh tay cái chân thì cũng là kẻ góa vợ, đến giờ cũng tính là lúc được khổ tận cam lai.

Bây giờ Tống Kiến Cương có làm này làm nọ thì cũng chỉ là một bên nhiệt tình, không chừng đang ấp ủ toan tính gì đó, Tống Nguyệt Minh còn ngóng trông Tống Bách Hằng tới đánh cho anh ta một trận để anh ta biết sự khác nhau so với người đi lính, tốt nhất là sau đó hoàn toàn dẹp bỏ mấy suy nghĩ nguy hiểm đi.

Tống Kiến Cương không an phận, Hoàng Chi Tử bắt đầu vội vàng tìm bà mối để làm mai cho thằng con trai thứ hai, còn kéo dài tiếp thì chắc trong nhà ầm ĩ hết cả lên!

“Haiz, cũng không biết bên kia ra sao rồi, cô cả nhà con cũng không biết gửi cho bức thư báo tin nữa!” Hoàng Chi Tử ngóng trông chuyện kết hôn của con gái út được quyết định chắc chắc.

Tống Nguyệt Minh cũng phát sầu, cái cô sầu là rốt cuộc Vệ Vân Khai muốn hay là không muốn, chắc không phải là muốn cô chủ động mở miệng từ chối đúng không vì như vậy thì mất phong độ quá, huống chi cô cũng không phải con giun trong bụng anh, lỡ như nghĩ sai thì sẽ bị dán cái nhãn ‘người phụ nữ ngu ngốc kiêu ngạo dám từ chối Vệ Vân Khai’, chờ người ta áo gấm về làng rồi, chậc chậc...

Có điều, đúng là Vệ Vân Khai là một đối tượng không tồi, nếu cô có can đảm ăn vào thì nói không chừng có thể sống một cuộc đời trôi chảy theo mong muốn.

Hoàng Chi Tử thấy con gái đang ngây người thì thăm dò thử: “Nguyệt Minh, có thật là con nghĩ thông suốt rồi không?”

“Thông suốt cái gì?” Cô biết rõ còn cố hỏi.

Hoàng Chi Tử thật sự sợ con gái út lại nghĩ quẫn lần nữa, muốn ngôi sao thì không được đưa ánh trăng, bây giờ Tống Bách Hằng sắp đính hôn rồi mà còn làm ầm làm ĩ thì đúng là mất mặt, lại nói người mẹ góa phụ của Tống Bách Hằng cũng là người mềm cứng không ăn.

“Cái thằng họ Tống cũng không phải thứ tốt lành gì, con đừng nghĩ tới chuyện lấy nó nữa.” Hoàng Chi Tử không nhắc tới chuyện thích hay không thích.

Tống Nguyệt Minh hừ một tiếng rồi bĩu môi nói: “Con cũng đâu phải con ngốc, bây giờ có cả đống người chờ xem để cười vào mặt con, con không thèm làm chuyện để bọn họ được như ý đâu, người tốt hơn tên họ Tống đó đầy cả ra!”

Hoàng Chi Tử vỗ đùi đầy kích động: “Đúng thế, nếu con thật sự nghĩ được như thế thì tốt rồi, cái thằng Vệ Vân Khai đó đúng là không tồi, hai đứa chịu khó tiếp xúc nhiều hơn, chờ đến khi con gả đi, mẹ sẽ cho con mấy thứ tốt đã tích cóp được!”

Tống Nguyệt Minh xem nhẹ “thứ tốt” mà Hoàng Chi Tử nói đầy sâu xa theo bản năng, mới thoát khỏi danh hiệu thích Tống Bách Hằng nên còn chưa dám trêu chọc ông lớn Vệ.

Hoàng Chi Tử nói với vẻ thần thần bí bí: “Bà cố nội của con có để lại nhẫn vàng với dây chuyền vàng, chờ mấy năm nữa nhất định có thể đeo!”

Ngày trước ông cụ nhà họ Tống đi dạy học, mà ngược dòng về trước thì cũng là nhà giàu gần thôn Tiểu Tống, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, mấy năm nay nhà họ Tống có thể an ổn sống qua ngày không thể không nhờ vào sự tích đức của tổ tiên, có điều qua vài chục năm rồi nên những thứ còn dư lại cũng là những món áp đáy hòm.

Tống Nguyệt Minh thở dài một hơi dưới đáy lòng, lúc cô tới, ‘Tống Nguyệt Minh” ban đầu vốn đã chết, nhận mấy thứ này khiến cô cảm thấy hổ thẹn.

“Mẹ, nhất định sau này con sẽ hiếu kính mẹ và cha!”

Hoàng Chi Tử cười tủm tỉm, mỗi khi bà đưa thứ gì tốt cho con gái út thì đều nhận được câu hứa hẹn nhẹ như gió này, có điều bà lại không biết lời hứa hẹn lần này lại vô cùng nghiêm túc.

“Con đấy, nếu có thể định ra cái mối với Vệ Vân Khai là báo hiếu đủ rồi!”

Tống Nguyệt Minh hít sâu một hơi, chưa đâu vào đâu hết mà, sao lại nhắc tới chuyện kết hôn rồi.

Nhưng bây giờ thật sự không thể phản bác được, Tống Nguyệt Minh cố gắng cười một cái, tỏ vẻ không quá để ý: “Sau này rồi nói ạ.”

Nếu bên thôn Ngụy Thủy không có tin tức gì thì mối hôn nhân này sẽ được cam chịu là hủy bỏ, cũng không còn ai nhắc tới nó nữa.

Tống Kiến Cương núp sau cửa nghe cuộc trò chuyện của hai mẹ con, nóng nảy vò đầu bức tóc, bây giờ phải làm sao đây, nếu Tống Nguyệt Minh từ bỏ chuyện gả sang thôn Ngụy Thủy thì chắc chắn Dương Hồng Vệ sẽ không giúp anh ta nữa, Dương Hồng Vệ đã nói nếu gả Tống Nguyệt Minh cho anh ta thì anh ta sẽ có cách ngăn cản Dương Mẫn và Tống Bách Hằng đính hôn.

Hoàng Chi Tử nói xong thì ra ruộng rau bận việc, Tống Nguyệt Minh phe phẩy quạt hương bồ quạt gió, bây giờ đúng vào những ngày oi bức, ít nhất sang năm là cô sẽ được dùng quạt điện rồi chứ nhỉ?

Cô còn chưa kịp nghĩ những ngày sau sẽ sống thế nào thì Tống Kiến Cương mở cửa phòng ra, vừa vươn vai vừa ngáp mỏi mệt, trông dáng vẻ như còn buồn ngủ.

Đương nhiên là nó chỉ có thể lừa những người không nhìn kỹ, nhưng Tống Nguyệt Minh chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là đã nhận ra Tống Kiến Cương giả vờ ngủ.

“Em gái! Anh ra ngoài chơi cái nhé.”

Tống Nguyệt Minh muốn đổ mồ hôi lạnh, Tống Kiến Cương chỉ biết dùng dáng vẻ này để gạt người thôi à? Không phải muốn tránh để Hoàng Chi Tử nhìn thấy mới lừa cô hả.

“Em không muốn ra ngoài, quá nóng.”

“Anh mua cho em que kem.”

Tống Nguyệt Minh liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Anh lấy tiền ở đâu ra?”

Tống Kiến Cương cười khà khà, “Chuyện này em đừng quan tâm, dù sao biết có tiền là được rồi.”

“Nhưng em vẫn không muốn đi, ai biết xe kem có ghé không.” Ở vùng nông thôn này đừng nói tới tủ lạnh, đến chỗ có nối điện thì cũng chỉ có ở văn phòng thôn thôi, nhà nào cũng dùng đèn dầu để thắp sáng, đốt cả đêm nên sáng nào ra trong mũi cũng có mùi, còn kem que thì hiển nhiên là đồ hiếm rồi, lâu lâu có người bán sỉ mang chút kem que đi bán khắp hang cùng ngõ hẻm, nhưng để bị bắt được sẽ bị phê bình giáo dục, thế nên cứ phải đổi chõ bán mãi.

Tống Kiến Cương lôi kéo cô tới phòng phía đông, còn bảo cô lặng lẽ thôi đừng để Hoàng Chi Tử phát hiện.

“Anh có chuyện gì thì anh nói đi, anh hai, em nói cho anh biết, anh đừng hòng lừa em lần thứ hai!”

“Anh thật sự không lừa em mà, hai chúng ta là anh em ruột, ai còn thân thiết được hơn chúng ta chứ, em xem từ khi em rớt xuống sông tới giờ, anh hai chịu đánh chịu mắng chứ có đánh trả bao giờ chưa, dù sao em cũng nên hết giận rồi chứ Nguyệt Minh, Nguyệt Minh ngoan, em giúp anh hai một chuyện thôi.”

Tống Nguyệt Minh kiềm nén sự bực bội hỏi: “Anh muốn em làm gì giúp anh?”

“Anh không muốn để Dương Mẫn và Tống Bách Hằng đính hôn, Dương Hồng Vệ nói có cách giúp anh, em tìm cách mồi cậu ta nói ra, xem cậu ta có cách gì.” Tống Kiến Cương cố ý nói nhẹ nhàng thoải mái.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp