Tiểu Kiều Thê Thập Niên 80

Chương 13


4 ngày

trướctiếp

"Nguyệt Minh, Vệ Vân Khai đang làm công việc gì?"

Tống Nguyệt Minh nhìn con đường phía trước có chút gập ghềnh, thành thật trả lời: "Thật ra con cũng không biết.”

Hoàng Chi Tử cũng hiểu được trong thời gian ngắn ngủi này thì không biết được bao nhiêu chuyện, nhưng có nhà ai không như vậy đâu chứ, gặp mặt nhìn vừa mắt thì chờ một hai năm liền kết hôn. Kỳ thật thời gian nói chuyện riêng tư cũng không có bao nhiêu, tình cảm tốt xấu đều dựa vào sau khi kết hôn trải qua thế nào, nhưng hơn hẳn bà khi còn trẻ, so với trước khi xây dựng lại đất nước thì việc kết hôn đã tốt hơn rất nhiều.

Bà nói những nguyên tắc linh tinh lộn xộn cho Tống Nguyệt Minh nghe, phần lớn thời gian Tống Nguyệt Minh luôn trầm mặc, về cơ bản cô không có cách nào xoay chuyển quan niệm đám người Hoàng Chi Tử , cô muốn sống một cuộc sống không giống mọi người mà không làm cho người ta cảm thấy quái dị.

Lúc đi tới cửa làng, Hoàng Chi Tử chở Tống Nguyệt Minh đến cung tiêu xã và tiêu thụ trên chợ, mua cho cô một chai nước cam đóng hộp.

"Nguyệt Minh của mẹ mấy ngày nay đã phải chịu khổ rồi, không phải con thích uống lon nước này sao, về nhà đừng để anh hai con nhìn thấy!"

Tống Nguyệt Minh ôm lon, hừ một tiếng: "Con cho anh ấy nhìn thấy cái vỏ lon, nhưng đến cả vỏ lon con cũng không cho anh ấy.”

Vỏ lon vẫn có thể bán được tiền!

Hoàng Chi Tử bật cười lắc đầu, Tống Nguyệt Minh lấy khăn tay ra đưa cho bà lau mồ hôi, Hoàng Chi Tử lau mồ hôi, cảm thấy mãn nguyện nói: "Nguyệt Minh của mẹ thật hiểu chuyện!”

Tống Nguyệt Minh cầm khăn tay, lần thứ hai làm trẻ con cũng vẫn ngồi ở ghế sau xe đạp, nhưng mà từ chợ đến nhà họ Tống phải đi một con đường khác, còn có thể đi ngang qua nhà Tống Bách Hằng, lần này anh ta về nhà nghỉ phép cộng thêm dưỡng thương nên có một khoảng thời gian rảnh khá dài, sắp tới cũng sẽ kết hôn với Dương Mẫn.

Hoàng Chi Tử cũng ý thức được đi đường này là một sai lầm, gặp phải 'xi măng' xuống xe đi bộ, thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát sắc mặt Tống Nguyệt Minh.

Đi tới trước cửa nhà Tống Bách Hằng, ba bốn nam nữ đang đứng ngoài cửa, Tống Bách Hằng cùng bọn họ nói gì đó, mẹ Tống ở một bên cười đầy yêu quý, khóe mắt nhìn thấy Hoàng Chi Tử cùng Tống Nguyệt Minh, nụ cười cũng vụt tắt.

Tống Nguyệt Minh biết rõ vì sao.

Mẹ Tống xem thường Tống Nguyệt Minh được nuông chiều từ bé, cho dù Tống Nguyệt Minh trước kia đến nhà bà ân cần làm đủ chuyện, còn có lòng hơn cả làm cho Hoàng Chi Tử , mẹ Tống vẫn không thích cô, bởi vì mẹ Tống cảm thấy Tống Nguyệt Minh là một bông hoa có đỏ mà không có thơm.

"Thím Chi Tử, đang làm gì vậy?"

Hoàng Chi Tử trả lời vô cùng mạnh mẽ: "Vừa từ nhà họ hàng về, thuận đường đến cung tiêu xã mua đồ.”

Người phụ nữ trung niên vừa hỏi, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt hâm mộ, hai anh em nhà họ Tống sống thật tốt, nếu là trước kia nhất định đã bị dạy bảo rồi! Nhưng trong lòng nghĩ cái gì, bên ngoài lại không hề biểu hiện ra, còn cố ý ân cần hỏi:

"Nguyệt Minh mặc bộ đồ này thật đẹp, Nguyệt Minh, cô không sao chứ?"

Tống Nguyệt Minh lấy ra tư thế mà bình thường không ai bằng được cô, thản nhiên liếc mắt nhìn người phụ nữ, lạnh giọng nói: "Tôi có thể có chuyện gì được chứ? Ai làm sao chứ tôi chẳng làm sao cả."

Người nọ ngượng ngùng, than thở nói: "Cái miệng này của cô, xem sau này tìm nhà chồng thế nào!”

"Tôi tìm nhà chồng thế nào không cần bà lo lắng, ai dám nói xấu sau lưng tôi, xem tôi có xé nát miệng người đó ra không." Tống Nguyệt Minh trực tiếp uy hiếp, cô cũng không tin vào những lời đồn bị nhắm vào này, cô quản không nổi người khác ở sau lưng nói như thế nào, nhưng dám ở trước mặt cô nói nhăng nói cuội, thì phải chuẩn bị tâm lý tốt!

Tống Bách Hằng rất ngạc nhiên nhìn Tống Nguyệt Minh, cô gái này rất khác với dáng vẻ trong ấn tượng của anh ta, nhưng ý nghĩ chỉ chợt lóe lên trong đầu, anh ta và Tống Nguyệt Minh vốn không hề quen thuộc.

Tống Nguyệt Minh ôm cái lon về nhà mang theo Đại Bảo vui vẻ thét chói tai, miệng há miệng khiến nước miếng muốn chảy xuống, chờ mong hô: "Bi ba bi bô."

Cô còn chưa trả lời, Vương Quyên đã gõ lên đầu con trai: "Con mèo tham lam này, sao cái gì cũng ăn thế!”

Tống Nguyệt Minh đi vào phòng bếp lấy ra hai cái bát cùng hai cái thìa, nhưng cô không vặn được cái lon, Tống Kiến Cương cợt nhả muốn tiến lên giúp: "Em gái, để anh vặn ra cho em, hôm nay em cùng mẹ làm gì vậy?”

"Liên quan gì đến anh? Em không cần anh vặn giúp, anh cả, anh mở ra giúp em đi.”

Tống Kiến Binh vui vẻ hớn hở nhận lấy, không cần tốn nhiều sức mở ra, tiện tay đem nắp bình đóng hộp giao cho Đại Bảo chơi, Đại Bảo rất quý trọng liếm liếm nước ngọt trên nắp, Vương Quyên ở một bên nhìn ánh mắt co lại.

Tống Nguyệt Minh múc từ trong lon ra bốn năm muỗng đưa cho Vương Quyên: "Chị dâu, chị đút cho Đại Bảo uống đi.”

Vương Quyên và Tống Kiến Binh cười ngay tức khắc, Đại Bảo vui vẻ, liên tục nói lan man.

Tống Nguyệt Minh lại rót cho mình một nửa, nửa chai còn lại giao cho Hoàng Chi Tử , rất nghiêm túc nói: "Mẹ, đừng để anh hai uống!”

"Con giữ lại để trong phòng con uống đi."

"Không, chúng ta đều uống, chỉ không cho anh hai uống!" Tống Nguyệt Minh cố hết sức bày tỏ mình chán ghét Tống Kiến Cương, cô cũng không có ý định tiếp tục ở chung một chỗ với anh ta.

Hoàng Chi Tử cười tủm tỉm bưng lon uống một ít còn lại bên trong, sau đó giao cho Vương Quyên: "Con cũng uống một chút đi, còn lại để lại cho Đại Bảo.”

Vương Quyên được chiều mà khiếp sợ: "Được rồi, mẹ.”

Bình thường, em chồng thật sự ăn không hết mới cho Đại Bảo, hôm nay hào phóng như vậy thật đúng là chuyện kỳ lạ.

Tống Kiến Cương ở trước mặt mọi người cũng không thể tức giận, đi đến ruộng rau hái một quả cà chua chín đỏ, ăn từng miếng một.

Tống Nguyệt Minh híp mắt, nhà họ Tống chính là có cuộc sống tốt đẹp mới làm cho Tống Kiến Cương ăn no rửng mỡ theo đuổi tình yêu, nếu ăn cũng không đủ no, tâm tư Tống Kiến Cương sẽ đặt ở nơi khác.

Trước khi đi ngủ, Tống Vệ Quốc mang theo chút rượu trở về, Tống Vệ Dân là thôn trưởng, hai anh em luôn tụ tập cùng một chỗ uống rượu ăn cơm với người khác, đã sớm thành thói quen với Hoàng Chi Tử , hơn nữa Tống Vệ Quốc sau khi uống say vô cùng dễ nói chuyện.

"Hôm nay tôi và Nguyệt Minh ở nhà chị cả đã gặp đứa nhỏ trẻ tuổi kia, bộ dạng không hề kém, không khác gì Tống Bách Hằng, đều giống như người trong quân ngũ, tôi thấy Nguyệt Minh nói chuyện với anh ta trông rất vui vẻ, anh cho người đến thôn Ngụy Thủy hỏi thăm xem rốt cuộc là người như thế nào!"

Tống Vệ Quốc quạt chiếc quạt bồ, lẩm bẩm nói: "Có chị cả hỏi thăm còn chưa đủ sao?”

"Chậc, tôi cũng không nói chị cả hỏi thăm không đúng, nhưng anh ta ra ngoài làm việc như thế nào chị cả cũng không biết, để cho ông hỏi thăm cũng không thừa."

"Được được được, hỏi thăm thì hỏi thăm!" Tống Vệ Quốc nói xong dùng sức quạt gió cho Hoàng Chi Tử .

Trên tay Hoàng Chi Tử còn đang khâu đế giày, ngẩng đầu cười: "Ôi, đến lúc đó chúng ta chuẩn bị đồ cưới gì cho Nguyệt Minh được?”

Tống Vệ Quốc không cần suy nghĩ nói: "Trong thành đều lưu hành ba mươi sáu chân, con gái chúng ta cũng không thể thiếu, tôi còn chờ Nguyệt Minh về nhà mẹ đẻ mang gà nướng cho tôi!”

"Đúng đó!"

Cùng lúc đó ở thôn Ngụy Thủy, nhà họ Ngụy cũng đang thảo luận về lần xem mắt này của Vệ Vân Khai.

Ngụy Căn Sinh và Vương Bảo Trân đồng loạt nhìn chằm chằm hỏi: "Thế nào rồi?”

Vệ Vân Khai bật cười: "Chỉ là gặp mặt, cha mẹ đừng nóng vội.”

"Sao lại không sốt ruột cho được? Người bình thường đến tuổi con, con cái cũng biết chạy rồi, nếu chúng ta không lập gia đình cho con, về sau nào có mặt mũi đi gặp cha con cùng gia đình con.”

Ngụy Căn Sinh lại nghe ra ý tứ khác, đẩy cánh tay bạn già: "Bà nghe xem rốt cuộc Khai Tử nói cái gì!”

Vương Bảo Trân dừng tay, anh không phải có ý trực tiếp từ chối, liền vui vẻ không chịu nổi, mặt mày hớn hở hỏi: "Có hi vọng rồi sao? Cô gái kia trông như thế nào?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp