Tỗng Vãn Chi hơi mệt, nhưng vẫn chống thân thể xuống giường, đi rửa mặt, thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.
Tống Vãn Chi xuyên qua nửa sân trường với hàng bóng cây và tiếng ve sầu, cuối cùng đến quán cà phê ở ngoài trường học trước 2:50. Buổi chiều thứ bảy sau khi khai giảng, người trong quán cà phê rất nhiều, một nửa là sinh viên đại học S.
Chú ý của Tống Vãn Chi cũng không ở trên người bọn họ.
Cô dừng trước cửa, ánh mắt hơi kháng cự nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa… Chiếc bàn đã được đặt trước, lúc này đã ngồi một người đàn ông mặc âu phục và giày da, bộ âu phục cắt khéo léo làm bóng dáng ông ấy phẳng phiu, cà vạt, áo sơ mi, nút tay áo, ống quần, mỗi một đường may đều không chút cẩu thả, lộ ra cảm giác xa cách tinh xảo sang quý.
Buổi chiều tĩnh lặng, tiếng đàn vĩ cầm quyến luyến, ánh dương ấm áp, quán cà phê mang chút tình thú, nhưng trong mắt Tống Vãn Chi bóng lưng người đàn ông dù cô có gặp bao nhiêu lần cũng chỉ có cảm giác như người xa lạ, chồng điệp vào nhau lại thành một bức họa khác như nhiều năm về trước.
Hoàng hôn náo nhiệt, những âm thanh mắng chửi hỗn tạp, tối tăm chật hẹp, dưới lầu của khu dân cư cũ nát là giếng nước cầu sinh với vòi áp rỉ sét, ở trong một đống chậu quần áo đầy nước, người phụ nữ với bóng lưng cong gầy gò, xoa xoa đôi tay sưng đỏ nứt nẻ vì ngâm nước lạnh.
Cũng đúng.
Cho dù người phụ nữ đó có khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi nào, dưới hoàn cảnh như vậy làm sao có thể giữ lại người đàn ông đầy dã tâm và ích kỷ.
Tống Vãn Chi không có cảm xúc gì cụp mắt, đeo balo chầm chậm đi qua.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT