[EDIT] CỨU RỖI THÁI TỬ CỐ CHẤP

Chương 5


6 ngày


Mùi hương từ bếp lan tỏa khắp nhà tranh, Lý Thuật đoán thời gian không sai biệt lắm liền buông cuốn y thư xuống, quả nhiên thấy A Hu bưng hai bát cơm lại đây.

Để thuận tiện cho Lý Thuật ăn cơm trên giường, A Hu kéo bàn ăn lại gần mép giường và đặt hai bát cơm lên bàn. Chén có trứng gà hướng về Lý Thuật, còn chén có thịt hướng về nàng.

Trải qua một tháng sống chung, Lý Thuật đã hiểu rõ thói quen sinh hoạt của A Hu. Dù cuộc sống sinh hoạt của nàng nghèo khổ và túng quẫn, nhưng rất có quy luật. Mỗi ngày, nàng đều thức dậy, đi vào rừng và trở về vào cùng một thời gian. 

Dù là vậy nhưng việc ăn thịt sáu ngày liên tiếp khiến biểu cảm của hắn có chút mất khống chế

“Ta cho ngươi những thỏi vàng đó, ngươi rốt cuộc đã đổi bao nhiêu bạc?" Lý thuật cầm đũa nhưng không tiếp tục động tác.

"À… Vương thúc nói đổi được mười lượng bạc, sau đó trừ đi năm lượng mua thịt và trứng gà nữa” A Hu ăn một ngụm cơm, suy nghĩ một chút rồi nói.

Hắn, Lý Thuật, người “ngày thường mười ngón không dính dương xuân thủy”, cũng biết nàng đã bị lừa, một lượng vàng có thể đổi được hai mươi lượng bạc trắng, hắn đưa A Hu những thỏi vàng đó để đổi hai mươi lượng bạc thì không thành vấn đề.

(“ngày thường mười ngón không dính dương xuân thủy”:  “Dương xuân thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt)

Hơn nữa, năm lượng bạc chỉ để mua những thứ chút ít như này, giá cả ở Tấn Thành có phải đã điên rồi không?

Nhưng Lý thuật cái gì cũng không nói, hiện giờ việc quan trọng nhất là nhanh chóng hồi phục sức khỏe và nghĩ cách trở về. Việc nàng có bị lừa hay không thì chẳng liên quan gì đến hắn.

Giống như mấy ngày trước, Lý thuật miễn cưỡng ăn xong bữa cơm, đến nỗi thịt chỉ động một chút.

A Hu nhìn thấy đồ ăn mà Lý thuật để lại cảm thấy hơi đáng tiếc: “Ngươi không ăn sao? Tất cả những thứ này đều là tiền của ngươi mà.”

Lý thuật nghe thấy câu này trong lòng cười lạnh một tiếng, cô nương này nói những lời này không phải vì quan tâm hắn, mà ngụ ý rằng cho dù hắn không ăn, nàng cũng sẽ tính tiền với hắn.

Một thôn phụ tham lam và thích tiền, đây là ấn tượng của hắn về nàng. Ngay từ ngày đầu A Hu cứu Lý thuật, nàng đã nói rõ với hắn: việc cứu hắn là một cái giá, còn lại chi phí ăn uống hàng ngày thì phải tính riêng.

“Không cần.” Lý thuật lắc đầu.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play