Hệ liệt Cửa hàng người giấy

Chương 1: Tiệm người giấy Văn Văn 1


1 tuần

trướctiếp

Tôi từ nhỏ đã mồ côi bố mẹ, là ông nội đã nuôi lớn tôi. 

Sau khi ông mất, tiền đều để lại cho bác cả và bác ba, còn tiệm làm đồ giấy này thì để lại cho tôi.

Tôi để ảnh của ông nội cạnh ảnh của bố mẹ, đốt ba cây nhang như thường lệ. 

Nhang vừa cắm vào lư hương đã tắt.

“Ông nội, có khách đến rồi.” 

Tôi lẩm nhẩm trong miệng, rồi thắp lại nhang, vừa xoay người, cả nhà bác cả đã bước vào cửa tiệm rồi. 

Bác cả và bác gái mặt đầy nghiêm khắc đứng trước cửa, chị họ thì đeo chiếc ba lô kiểu mới, mặt có chút sợ hãi đứng núp sau 2 người họ. 

Anh họ thì khá gan dạ, đi xung quanh căn nhà để đánh giá. 

“Tụi tao tìm mày cả tháng trời, mày núp cũng kỹ đó.”

“Tao cũng cảm thấy kì lạ, bình thường ông nội thương mày nhất, lúc chia tài sản lại không để lại xu nào cho mày, thì ra đã lén lút để lại cửa tiệm lớn này cho mày.”

Giọng nói anh ta mang theo chút cười nhẹ, đôi mắt thì giống như cây thước đang đo đạc căn tiệm này. 

Anh ta đi đến bên cô gái làm bằng giấy, đưa tay kéo chân của cô bé đó. 

Thanh tre trong người giấy đó bắn ra ngoài làm anh ta giật nảy mình. 

“Cái quỷ gì vậy.”

Anh ta bị người giấy làm kinh sợ, thẹn quá hoá giận dùng sức kéo chân của cô bé người giấy ấy xuống. 

Tôi vội vàng bước lên ngăn cản:

“Anh họ, những cái này đều làm bằng giấy, rất dễ hỏng.” 

Anh ta không đụng tới những thứ đó nữa, vứt chân của cô bé qua 1 bên, ngồi chễm chệ trên cái ghế bên cạnh. 

Bác cả thấy anh ta ngồi xuống cũng đi đến ngồi bên cạnh anh ta. 

“Văn Văn à, ông nội con để lại cửa tiệm này cho con, sao con không nói cho chúng ta biết.” 

Bác cả tuy là đối xử không tốt với tôi, nhưng dù sau cũng là trưởng bối, tôi cung kính trả lời:

“Cửa tiệm này là ông nội để lại lúc trước khi mất, cũng không tính là di vật.”

Nghe lời nói này xong bác gái có chút không vui. 

Bà ấy nhẹ nhàng đưa tay lên trước mũi quạt, giống như ngửi thấy mùi hôi gì vậy. 

“Văn Văn à con cũng 18 tuổi rồi, cũng phải hiểu rõ sự việc, nếu theo pháp luật mà nói, khi người già qua đời, thì con cái là người thừa kế, nếu theo người đời mà nói, thì cũng do anh họ con kế thừa, không lý do nào mà cho 1 đứa con gái như con cả.” 

Tôi nhặt chân của cô bé ở dưới đất lên, cẩn thận nhét lại thanh tre vào. 

“Bác gái, ông nội đã để lại tiền cho các người, để lại cửa tiệm cho con, con cũng thấy công bằng mà.” 

Bác gái bị tôi phản bác lại, liền nháy mắt với bác cả.

Bác cả ho nhẹ một cái, che giấu đi sự ngại ngùng. 

“Con còn nhỏ, cửa tiệm này để cho chúng ta quản lý được rồi.” 

Chị họ chau mày, giọng nói tràn ngập sự lên kế hoạch chu đáo: 

“Cửa tiệm này nằm trên con phố thương nghiệp, sao em lại mở cửa tiệm làm đồ giấy xui xẻo như thế chứ, theo chị thấy nên mở 1 cửa hàng thời trang mới phù hợp, chị mới nghỉ việc ở cửa hàng thời trang, biết chút ít về cách tiêu thụ, cũng biết lấy nguồn hàng ở đâu, đến lúc đó kiếm được tiền không thiếu phần của em đâu.” 

Tôi liếc nhìn chị họ. 

Chị ta là viên ngọc được bác cả và bác gái nâng niu trong lòng bàn tay, từ nhỏ đã thích trang điểm làm đẹp. 

Nhưng chỉ thích làm đẹp chứ không chuyên tâm làm việc, đã nhảy hết mười mấy công ty rồi. 

Xem ra là muốn tự mình làm bà chủ. 

“Chị họ, túi của chị đẹp thật, tiền ông nội để lại đủ để chị mua mấy cái túi nhỉ.” 

Chị họ trề trề môi. 

“Tiền của ông nội để lại cho tao, tao thích xài sao thì xài. Còn nữa, bây giờ không phải đang bàn luận về chuyện mở cửa hàng thời trang à.” 

Tôi có chút tức giận nhìn bác cả.

“Bác cả, những gì cần đưa các người, ông nội đã đưa rồi. Cửa tiệm này không phải các người muốn lấy là được. Vả lại cửa tiệm này chỉ được làm nghề làm đồ giấy, những nghề khác đều không được.”

Anh họ bị lời tôi nói chọc tức lên. 

“Cửa tiệm này nằm ngay trung tâm chợ, đáng bao nhiêu tiền trong lòng mày không rõ sao? Số tiền này còn nhiều hơn cả số tiền ông nội để lại cho tụi tao.” 

“Cái gì mà nên lấy không nên lấy? Ông nội mua cửa tiệm này lúc nào cả nhà tao đều không biết, nói không chừng là lén lấy tiền của nhà tao đi mua đấy, cái này không biết chắc à.” 

Tôi cũng không muốn đôi co vô vị với đám người đó nữa. 

“Bác cả, tuy nói là thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng nể tình là họ hàng với nhau, con vẫn nói với bác.” 

“Cả nhà bác đại nạn sắp đến rồi, đừng có tranh giành cửa tiệm này nữa, cho dù con có nhường cho bác, sợ là bác cũng không còn mạng để dùng.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp