Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Cơn mưa đầu mùa qua đi, vài tia nắng lọt qua tầng mây chiếu xuống trấn Nam Hà.
Những bông hoa đầu xuân còn chưa nở hết, chúng khẽ lắc mình theo làn gió. Xuân ý đương nồng.
Phía bắc trấn Nam Hà vẫn tịch nhiên như cũ, tựa như không hề liên quan gì tới cơn mưa vừa qua, không liên quan gì đến ngày xuân, hoa vẫn nở, chim vẫn hót ca.
Mãi đến khi Yến Hạ đẩy cửa bước ra, bận rộn chăm sóc cây cối trong vườn, bưng nước, nấu cháo, hầm thuốc. Căn tiểu viện yên tĩnh vì sự xuất hiện của nàng mà trở nên có sinh khí hơn rất nhiều.
Hôm nay, Yến Hạ mặc một bộ váy màu vàng nhạt phối với sợi dây buộc tóc cùng màu, kết một bím tóc thật đẹp, bím tóc lắc lư theo từng động tác của nàng. Yến Hạ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, nàng đang cúi đầu tưới nước cho hoa cỏ trong viện, bên môi ẩn hiện ý cười, xem ra tâm trạng rất tốt. Ánh mặt trời xuyên qua chiếu lên mặt nàng, ngũ quan tinh tế như ngọc tạc.
Yến Hạ làm việc nhà một mình trong viện, đến khi mặt trời càng lên cao, cánh cửa đầu tiên ở bên trái căn viện mới mở ra.
"Nhị nương!" Nghe thấy tiếng mở cửa, Yến Hạ ngẩng đầu lên, nở nụ cười với người chống gậy đang đi tới, "Cháo chín rồi, người tranh thủ ăn cho nóng."
Người được gọi là nhị nương kia là một người phụ nữ tướng mạo quê mùa, trên mặt có một vết sẹo vừa dài vừa sâu, từ bên má sang tận mép tóc mai. Chỉ nhìn tướng mạo bên ngoài thì khó nhận ra tuổi tác. Chân phải của Nhị Nương bị què, bà chống gậy chầm chậm bước tới, nghe Yến Hạ nói thế thì nhướng mày nói: "Thuốc đâu?"
"Thuốc còn đang nấu, sắp xong rồi, người cứ ăn cháo trước đi, lát nữa để con bưng thuốc cho cha lớn." Yến Hạ bỏ chậu nước tưới hoa xuống, đi vào nhà bếp.
Nhị Nương ậm ừ vài tiếng rồi ngồi xuống bàn ăn cháo.
Trong nhà bếp, Yến Hạ quay đầu nhìn người ngồi cạnh bàn, bất giác mỉm cười.
Yến Hạ có ba người cha nuôi, một người mẹ nuôi. Từ nhỏ, nàng đã sống ở trấn Nam Hà dưới chân núi này, do một tay bốn cha mẹ nuôi nuôi lớn. Nàng quen biết rất nhiều đứa trẻ đồng trang lứa trong trấn, bọn nó đều chỉ có một cha một mẹ, ấy vậy mà Yến Hạ nàng có tới bốn cha mẹ. Đám trẻ con kia ngưỡng mộ nàng vô cùng.
Nhưng chỉ có Yến Hạ biết, nhiều cha nhiều mẹ cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Mấy người cha người mẹ này của nàng trước giờ toàn khiến người ta đau đầu.
Cha nuôi mẹ nuôi của nàng không phải loại người phi phàm hay lợi hại hơn người bình thường bao nhiêu mà là họ khuyết mất vài thứ so với người thường mà thôi. Nhị nương nàng là người què, chân cẳng bất tiện nên luôn phải ở trong nhà chẳng ra ngoài được. Những gì bà ấy có thể làm chỉ là mấy chuyện như thêu thùa hoa lá các thứ cho người ta. Cha ba của nàng thì thân thể cường tráng nhưng là một người câm, có thể làm việc nhưng vì không nói được nên thường bị người ta ép giá tiền. May là còn có cha nhỏ tuy mù nhưng miệng lưỡi lanh lợi, là người kể chuyện duy nhất ở tửu lâu trong trấn, kiếm được kha khá tiền. Nhưng mà cha nhỏ này là một kẻ coi rượi như mạng sống, tiền kiếm được toàn tiêu vào việc mua rượu uống.
Có điều, cho dù cha nhỏ không nghiện rượu tới thế thì nhà họ cũng chẳng dành dụm nổi đồng bạc nào để sống những ngày tháng nhàn hạ cả. Vì tiền của các nàng đều dùng hết lên người cha lớn.
Cha lớn Yến Hạ là người duy nhất trong mấy cha mẹ nuôi của nàng không bị khuyết tật gì trên cơ thể, nhưng mà vị cha này quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh. Yến Hạ không biết rốt cuộc cha bị bệnh gì, nàng chỉ biết y bệnh rất nghiêm trọng, cha mẹ nuôi khác ngày nào cũng lo lắng trông chừng y, cẩn thận bảo vệ y giống như sợ có một ngày y bỗng dưng tắt thở vậy. Cũng may là từ khi Yến Hạ ra đời đến nay, cha lớn vẫn gắng gượng sống được hơn mười lăm năm.
Yến Hạ rất thích người cha lớn của nàng, ngoại trừ việc cha là người nuôi lớn nàng, còn vì cha lớn là người đẹp nhất nàng từng gặp cho đến tận bây giờ.
Giống như các cha mẹ nuôi khác, Yến Hạ luôn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cha lớn, hy vọng một ngày y có thể khỏe lại, sống thật lâu dài.
Nghĩ vậy, Yến Hạ đeo găng tay rồi đổ nồi thuốc đã nấu xong vào trong chén, chuẩn bị mang vào phòng cho cha lớn. Nhưng khi nàng vừa quay người, bất thình lình một thân hình cao to chắn trước mặt nàng. Người đó là cha ba của nàng, không biết y vào phòng bếp từ khi nào. Y bưng chén thuốc lên rồi nhìn Yến Hạ một cái, quay đầu đi ra khỏi phòng, không quay đầu lại mà chỉ Nhị Nương đang ngồi bên kia ý bảo Yến Hạ qua đó ăn cháo.
Yến Hạ ngồi xuống bàn ăn, múc từng chén cháo bỏ vào miệng. Ánh mắt nhị nương bên cạnh liên tục dừng trên người nàng, nhìn mãi nhìn mãi khiến mặt nàng phát nóng lên, nàng chỉ còn cách cúi thấp đầu xuống.
Nhị nương cười mà không nói, mắt vẫn không rời Yến Hạ.
Qua một lúc, cha ba bước ra từ phòng của cha lớn, ngồi xuống bàn, ánh mắt nhanh chóng liếc sang người Yến Hạ.
Ánh mắt này khiến Yến Hạ không biết phải phản ứng ra sao, nàng bỏ chén cháo xuống bàn, nhỏ giọng hỏi dò: "Cha lớn sao rồi ạ? Đã uống thuốc chưa?"
Cha ba gật gật đầu.
Nhị nương cười khẽ bảo: "Chắc giờ này huynh ấy còn ngủ, cho dù có bắt dậy uống thuốc huynh ấy cũng chẳng biết người đúc thuốc cho mình là ai đâu."
Nghe nhị nương nói vậy, cha ba gật đầu.
Dù sao thì để cha lớn uống thuốc được đã là chuyện tốt rồi. Yến Hạ đáp một tiếng, nhưng ánh mắt nhị nương và cha ba cứ dừng trên người nàng một cách kỳ lạ, nàng chỉ còn cách giả vờ ho khan một tiếng, làm ngơ ánh mắt đó.
May là đúng lúc ấy, cha nhỏ bước ra khỏi phòng. Mắt của cha nhỏ không tốt, lần mò mãi mới đi đến bên bàn, cũng không thèm quan tâm trên bàn có gì, cứ thế giật lấy chén cháo của cha ba rồi ăn tự nhiên. Cha nhỏ ăn xong, lau khóe miệng, nhìn mọi người mỉm cười: "Thức sớm thế à?"
Trong viện không ai để ý y.
Cha nhỏ không tài nào hiểu nổi không khí trước mắt đây là thế nào, bèn hỏi: "Sao không ai nói chuyện vậy?"
Yến Hạ đã ăn cháo xong, nàng đứng dậy dọn dẹp chén bát trên bàn, đỏ mặt nói: "Hôm nay còn có chút chuyện, con ra ngoài một lát, cha nuôi mẹ nuôi cứ ở nhà nghỉ ngơi đi."
Nói xong, cuối cùng Yến Hạ không chịu nổi ánh mắt của bọn họ nữa, nhanh chóng rời khỏi căn viện.
Nhị nương và cha ba chẳng nói lời nào, ánh nhìn đầy ý vị sâu xa trông theo hướng Yến Hạ vừa rời đi. Chỉ có cha nhỏ không thấy đường của nàng chẳng biết tình huống gì vẫn cứ vẫy tay vui vẻ tạm biệt nàng, còn không quên dặn nàng tối về nhớ mua cho y vò rượu.
Đến khi không còn nghe tiếng bước chân Yến Hạ, cha nhỏ mới ngồi xuống, hỏi dồn hai người im lặng ngồi kế bên: "Sao hai người không nói gì thế?"
Cha lắc đầu.
Cha nhỏ: "Có gì không nói được chứ?"
Cha ba nhíu màu, bắt đầu múa tay minh họa.
Cha nhỏ ghét bỏ quơ quơ tay, không kiên nhẫn nói: "Không hiểu không hiểu, đổi cái nào có thể dùng lời nói đó."
1
"..." Cuối cùng nhị nương không nhịn nổi nữa, dứt khoát ngắt lời hai con người không biết giao lưu này, nói: "Huynh bị mù thì làm sao thấy Yến Hạ ra sao mà biết chuyện gì xảy ra."
Nghe vậy, cha nhỏ như hiểu ra điều gì, bắt đầu cảnh giác, quay qua hỏi: "Sao thế?"
Nhị nương nhìn về hướng Yến Hạ mới đi khỏi, thần sắc bắt đầu nghiêm nghị, thấp giọng nói: "Con bé Yến Hạ này... Hôm nay còn trang điểm nữa."
Bởi vì bình thường phải chăm sóc bốn cha nuôi mẹ nuôi, cuộc sống cũng chẳng sung sướng mấy nên Yến Hạ chưa bao giờ để ý vẻ ngoài của mình. Hôm nay lại bỗng nhiên chăm chút bản thân. Chuyện này nói thì nhỏ nhưng với những người trong viện thì đây lại xem là chuyện lớn.
Cha nhỏ chau đôi mày, một tay đặt trên mặt bàn đá, trầm ngâm giây lát, cuối cùng quay đầu lại hỏi một câu rất then chốt: "Nó muốn đi gặp ai?"
Nhị nương và cha nhỏ nhìn nhau, không ai đáp. Nhưng ba người yêu con gái như mạng này đồng thời cảm nhận được mối nguy hiểm.
·
Sau khi rời khỏi tiểu viện, Yến Hạ đến tửu lầu. Trong trấn chỉ có duy nhất một tửu lầu. Lúc trước Yến Hạ cũng rất hay tới đây, cha nhỏ nàng kể chuyện ở tửu lâu này nên nàng thường đến đón y về nhà. Lâu dần, ông chủ tửu lâu và rất nhiều khách khứa đều quen mặt nàng.
Cha nhỏ kể chuyện vào buổi chiều, lần này Yến Hạ tới trước chẳng liên quan gì tới y. Nàng chào hỏi ông chủ một tiếng rồi trực tiếp đi lên lầu, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, bắt đầu yên lặng chờ đợi.
Trấn Nam Hà nằm ở một vùng xa xôi, đường đi không thuận lợi, hiếm khi có người ngoài xuất hiện trong trấn. Thường ngày đến người còn chả thấy mấy ai nên khách khứa trong tửu lâu cũng ít ỏi vô cùng. Yến Hạ ngồi ở tầng hai một lúc lâu mà cũng chỉ có mấy vị khách đi vào.
Yến Hạ ngồi đó đến nhàm chán, lúc thì uống trà, lúc thì dòm ngó những người dưới sảnh, dáng vẻ lơ đễnh. Nàng cứ đợi như thế, cũng không biết đã qua bao lâu, cánh cửa nội viện tửu lâu bỗng nhiên được ai đó mở ra từ trong, một bóng người bạch y bước ra ngoài.
Yến Hạ khựng người lại, mở to mắt nhìn về phía người nọ.