Vị trí này ở ngay giữa phòng, có thể dễ dàng nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh.
Đến lúc này Tịch Bối mới nhận ra mình đang ở đâu.
Tần Ý An có rất nhiều đồ chơi, điều này không thể chối cãi.
Những đồ chơi mà hầu hết các cậu bé đều thích chiếm một nửa không gian, phần lớn là mô hình đắt tiền, xếp gỗ; nửa còn lại là đồ chơi nhồi bông mềm mại chất thành núi, trên mỗi chiếc ghế nhỏ đều có một con búp bê xinh đẹp.
Những con búp bê này hầu hết không có "khuôn mặt", hoặc là được tạo ra không có khuôn mặt theo yêu cầu, hoặc là bị che mặt.
Bởi vì Tần Ý An không thích chúng.
Nó rất khó chịu.
Người mẹ đã qua đời tặng nó con búp bê đầu tiên, nói rằng nó quá cô độc, búp bê sẽ là bạn của nó.
Thế nhưng dù nó đã tìm rất nhiều "bạn" vẫn thấy rất cô độc, rất trống vắng.
Những "người bạn" này mặc dù tốt lắm, dù vẫn luôn ở bên nó, nhưng chúng đều quá giống nhau, quá đơn điệu.
Tần Ý An cảm thấy những "người bạn" này không thuộc về nó, không phải đồng loại với nó.
Vì vậy, khi nhìn thấy khuôn mặt của những "người bạn" này, nó không vui vẻ chút nào.
Nhưng khi nhìn thấy Tịch Bối, nó đã rất vui.
Tần Ý An nói:
“Em đừng khóc, được không?”
Tịch Bối vẫn không nói gì.
Cậu ngồi trên ghế sofa, để lộ ra đôi chân trắng mềm mại, cậu cúi đầu, kéo kéo ống quần bị ngắn một đoạn của mình.
Bộ quần áo nhỏ của cậu đã bị bẩn, gương mặt cũng lấm lem nước mắt, bây giờ cả người trông giống như một viên bánh bao sữa dính đầy bụi.
Tần Ý An nói: “Anh mang quần áo mới để cho em mặc nè.”
“Quần áo của em đã bẩn. Cần phải thay.”
“...”
Tần Ý An nói rất nghiêm túc, nó ngồi trước ghế sofa, giúp Tịch Bối kéo dây kéo của chiếc áo khoác nhỏ cũ, chiếc áo len bên trong đã hơi bị xù, nhưng rất sạch sẽ.
Cho đến khi Tần Ý An chuẩn bị giúp Tịch Bối cởϊ áσ len, bàn tay nhỏ của cậu nắm chặt mép áo.
Ở đó có một bông hoa nhỏ được thêu bằng tay.
Trẻ con thường xuyên vấp ngã, mép áo len vô tình bị rách một lỗ; mẹ Tịch Bối vừa bóp má mềm mại của Tịch Bối, vừa vui vẻ may lại chiếc áo nhỏ cho nhóc, cười tủm tỉm hôn lên đầu đứa trẻ ngoan ngoãn.
Mặc dù điều kiện không tốt, nhưng cha mẹ của Tịch Bối rất tốt với cậu.
“. . . Cảm ơn anh Ý An.”
Khi Tịch Bối nói, nước mắt lại rơi xuống:
“Chỉ là, em, em không muốn quần áo mới. Em muốn cha mẹ.”
Tần Ý An cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, nó cũng giật mình tại chỗ.
Đám bạn búp bê của nó không ai biết khóc.
Hơn nữa, hôm nay khi nhìn thấy Tịch Bối, Tịch Bối đã nhanh chóng ngừng khóc, cũng không khóc thảm thiết trước mặt nó như vậy.
Tần Ý An có chút lạ lẫm vươn tay, lấy khăn tay trong áo vest của mình ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Tịch Bối giống như đang chạm vào cánh hoa.
“Tại sao lại muốn bọn họ?”
Tần Ý An thực sự không có ý xấu, mẹ nó đã qua đời, và nó cũng không thích ở với bố mình chút nào.
“...”
Tịch Bối khóc càng to hơn.
Mặc dù biết rằng đây không phải lỗi của Tần Ý An, Tần Ý An nói rất đúng, chú cảnh sát cũng nói rất đúng.
Cậu ở lại bên ngoài rất nguy hiểm, cha mẹ cũng không cho cậu ở lại bên ngoài.
Nhưng trong lòng Tịch Bối vừa thấy oan ức vừa đau khổ
Bởi vì cha mẹ sẽ không đến nữa.
Tần Ý An không biết ranh giới giữa sống và chết, nó không nói dối Tịch Bối.
Nó tưởng cha mẹ của Tịch Bối dù rời đi rồi cũng sẽ quay lại tìm Tịch Bối, mặc dù nó không biết tại sao cha mẹ của Tịch Bối không muốn nhóc nữa, nhưng Tần Ý An nghĩ, nó muốn Tịch Bối.
Khi thấy Tịch Bối khóc đến thảm thương như vậy, Tần Ý An cũng không thể nhịn được mà cau mày, gương mặt tái nhợt nhìn có chút hoảng loạn.
Sau một lúc, nó đứng dậy: “Để anh lấy khăn lau mặt cho em.”
Tịch Bối vẫn đang nghẹn ngào, không nói gì.
Nhìn Tần Ý An đi đôi giày da nhỏ chạy đến phòng tắm bên ngoài, Tịch Bối mãi mới bình tĩnh lại.
Cậu gắng gượng chống bản thân đứng dậy, lảo đảo muốn đuổi theo Tần Ý An.
Nhưng trước khi đi theo, cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
… Chiếc xe của cha mẹ cậu, có ở bên ngoài không?
Bé con mặc áo len mở cửa phòng đồ chơi ra, bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.
Cậu giật mình ngây người một lúc, một nơi rộng lớn, đèn điện sáng chói lộng lẫy như này, nhìn không giống một ngôi nhà, ngược lại càng giống lâu đài hơn.
Nếu vậy…
Tịch Bối nghĩ, chiếc xe của cha mẹ sẽ không ở trong tòa lâu đài, chỉ có thể ở bên ngoài lâu đài thôi.
Bầu trời bên ngoài đã tối sầm từ lâu, tiết trời cuối thu se lạnh, mưa nhỏ liên miên, rơi lộp độp trên những tán cây đung đưa, đối với trẻ nhỏ mà nói, đây giống như tiếng rêи ɾỉ đến từ địa ngục, kinh hoàng và đáng sợ.
Tịch Bối từ trước đến nay vẫn luôn ngoan ngoãn chợt mím môi.
Cậu không sợ hãi.
Cậu muốn ra ngoài tìm chiếc xe của cha mẹ, muốn tìm cha mẹ.
—
Tác giả có lời nói:
Tần Ý An: Nếu biết trước thì đã không đi lấy cái khăn mặt rách này.