"Ở bên kia.
Trên cầu cao tốc, trong chiếc Maybach đang chạy nhanh.
“. . . Anh ta có uống rượu không? Không uống. Tốt. Chỉ là đang đi bình thường thì vô tình đâm phải đúng không? ! Tình hình ra sao?”
Người đàn ông có nét mặt u ám và nếp nhăn sâu trông như núi lửa sắp phun trào vì tức giận: “Công ty tôi bây giờ mỗi ngày phải làm việc đến sứt đầu mẻ trán, mà giờ lại gây ra chuyện này cho tôi...”
Ông ta tạm thời che mic, duỗi tay gõ lên vách ngăn phía trước để hối thúc tài xế, mang theo chút khó sốt ruột khó kiềm chế: “Nhanh lên!”
“. . . Vâng.”
Có lẽ vì nghĩ đến vụ tai nạn nghiêm trọng vừa xảy ra, chủ tịch công ty Hách Huyên là Tần Việt Nguyên thở dài, rồi "cạch" một tiếng cúp máy điện thoại, lại dặn tài xế, “Chạy chậm lại, chú ý xem phía trước có xe không.”
Tài xế run run đáp một tiếng.
“...”
Dây thần kinh của Tần Việt Nguyên căng thẳng, trong tình huống này, ông chỉ có thể làm được điều duy nhất đó là chuyển hướng sự chú ý của mình:
“. . . Ý An, đừng xem sách trên xe, không tốt cho mắt.”
Ngồi bên cạnh ông là một cậu bé tám tuổi, da trắng đến đáng ngạc nhiên.
Khác với những cậu bé "bảy tuổi tám tuổi chó cũng ghét", Tần Ý An trông lạnh lùng và bình tĩnh, không hề quan tâm tới những chuyện khiến đến cả người lớn cũng tò mò, như sống và chết đối với cậu bé rất bình thường.
Nếu nhất định phải nói, thì cậu bé trông rất giống một cậu bé xinh đẹp lạnh lùng nhưng mắc chứng tự kỷ.
Nghe lệnh của cha, nó mới đóng sách lại.
Tần Việt Nguyên ghét nhất là những việc thoát khỏi sự kiểm soát của mình, thấy phản ứng của Tần Ý An, ông hài lòng nhếch khóe môi rồi tự nhiên hỏi con trai mình:
“Đã đi học cưỡi ngựa và piano chưa?”
“Dạ rồi.”
“Hôm kia thằng nhóc nhà họ Tạ nói vài hôm nữa sẽ cùng con xem xe tăng, con nhớ chứ? Phải nói chuyện nhiều với nó.”
“Vâng."
“Những con búp bê ngoại quốc ở nhà không nên để lại, trông quá con gái. Mà thôi cũng được, dù sao cũng là của mẹ con. . . Để lại cũng được, nhưng phải để trong phòng đồ chơi.”
“. . .Vâng.”
“Khi con lớn hơn một chút, cha sẽ đưa con đi chơi golf, thấy sao?”
Tần Ý An lần này không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, đôi mắt ấy trầm tĩnh long lanh như ngọc, trực tiếp nhìn chăm chăm vào Tần Việt Nguyên, dường như đang phản đối.
Nhưng khi Tần Việt Nguyên nhìn kỹ hơn, lại như không thấy gì cả.
Tần Việt Nguyên nhấn mạnh: “Học những điều này rất có ích cho con khi sau này kế thừa gia nghiệp, khi lớn lên con sẽ cần học nhiều hơn nữa. Con xuất sắc, tự nhiên sẽ có người đến tìm đến con liên hôn, đến lúc đó con chỉ cần...”
Trang sách trong tay Tần Ý An phát ra một tiếng "xoẹt xoẹt”.
Mặc dù vẫn còn là một cậu bé, nhưng nó lại có sự bình tĩnh không giống với độ tuổi của mình.
Nó cắt ngang lời nói của cha mình, lạnh lùng nói: “Đã đến rồi.”
Bên ngoài còi cảnh sát reo vang, đám đông đã bao vây chặt chỗ này, hiện trường vụ tai nạn xe hơi ánh lửa ngút trời, chỉ từ gương mặt của những người đi qua đã thấy được tính chất thảm khốc của vụ tai nạn này, nếu xử lý không tốt định sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến công ty Hách Huyên - vì đó là tài xế cá nhân của chủ tịch, cũng vì lý do đi đón chủ tịch mà xảy ra chuyện như vậy.
Bàn tay Tần Việt Nguyên dừng lại giữa không trung, một giây sau nhanh chóng di chuyển đến nắm cánh cửa xe, vội vã sửa lại bộ vest của mình, mang vẻ mặt điềm tĩnh xuống xe, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Ý An, không thể tranh cãi nói: “Con ở lại trong xe, tài xế lập tức...”
Ánh mắt của Tần Ý An không rơi vào người cha mình, ngược lại nhìn xa xa hướng về một xe bán hàng rong đang phản chiếu ánh đèn xanh đỏ."
Xung quanh có người vây quanh, dường như đang sử dụng biện pháp mạnh mẽ để mở tấm chắn phía dưới xe, cuối cùng mới mở được, một nữ cảnh sát có cánh tay mảnh mai hơn đưa tay, kéo ra một đứa trẻ bé bỏng đang nước mắt đầm đìa ra ngoài.
Khi nhìn thấy đứa "Bé con" ấy, mắt Tần Ý An chớp một cái.
“Không.”
Nó từ chối.
Nó không muốn ở lại trong xe.
“Không à?! ”
Giọng điệu của Tần Việt Nguyên hơi khoa trương.
Nhưng ông ta không có thời gian để giải thích với trẻ con, suy nghĩ một hồi, vẫn thấy đưa đứa nhỏ đi xuống sẽ tạo cảm giác một người cha, một vị chủ tịch tốt hơn, nên cắn răng dặn Tần Ý An phải sát cánh bên mình mọi lúc.
Mỗi bước đi tiến lên phía trước, mắt Tần Ý An sẽ sáng hơn một chút.
Xung quanh có nhiều tiếng ồn ào, nhưng nó có thể bắt được thông tin mình cần.
“. . .Bé ngoan, con nghe lời cô cảnh sát nhé, ra đây không sao đâu? Bọn cô không phải là người xấu, con phải đi chỗ khác mới tìm thấy cha mẹ . . ."
“Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Bối, đi với bọn dì có được không, đừng khóc."
. . .
“Đứa bé kia là ai? Con của nạn nhân sao? . . . Thật là tiếc quá. Một đứa trẻ dễ thương thế kia, khóc cũng không khóc to, chỉ im lặng ngoan ngoãn bảo mình muốn tìm cha mẹ.”
“Ừ, tôi nghe nói cha mẹ nó không có người thân nào cả, nghĩa là đứa bé này cũng không có ông bà nội ngoại, haizz, này là chuyện gì vậy!”
“Không lẽ phải đưa đi trại mồ côi sap? Nhưng nó bảy tuổi rồi, khả năng được nhận nuôi cũng không cao lắm!”
“Sau một vụ tai nạn, giờ đứa bé này cũng chẳng còn ai nuôi . . .”
“Không ai muốn nó sao…. Thật đáng thương quá!"
. . .
“Ngài là chủ tịch của công ty Hách Huyên sao? Đây là con trai của ngài à?”
Tần Việt Nguyên gật đầu liên tục: “Đúng rồi, đúng rồi.”
“Anh cũng thấy rồi, về vụ tai nạn lần này, chúng tôi...”
Bất ngờ, một giọng nói trẻ con hơi non nớt cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
“Em ấy.”
Tần Ý An nói.
Tần Việt Nguyên tạm ngừng, mọi người xung quanh xôn xao, thậm chí cả cảnh sát cũng nhíu mày, đặt máy đàm xuống rồi nhìn theo hướng Tần Ý An chỉ.
Mặt Tịch Bối có dấu nước mắt, mi dài ướt đẫm, má bánh bao chưa phai, môi nhỏ khiến cậu bé trông càng tinh xảo, dù chỉ đứng trước chiếc xe bán đồ ăn nhỏ, cậu bé cũng giống như một búp bê quý giá trong cửa hàng.
". . . Tịch Bối, con trai của nạn nhân," Cảnh sát ngơ ngác nói, “có chuyện gì vậy?”
“Không ai muốn em ấy sao?”
Cảnh sát cau mày, khó chịu, muốn nói đứa trẻ này thiếu lễ phép, rồi lại an ủi bản thân rằng trẻ con thường vô tư; ông liếc mắt nhìn Tần Việt Nguyên cũng ngơ ngác, rồi nhướng mày:
“Trước mắt thì có vẻ vậy.”
Khí chất trên người Tần Ý An dường như hoàn toàn khác đi.
Trên gương mặt tái nhợt của nó, đôi mắt trong veo lấp lánh hơn bao giờ hết.
Nó thể hiện sự quyết tâm chưa từng có, kéo căng cả khuôn mặt nhỏ nhắn, nói một cách bình tĩnh:
“Con muốn em ấy.”