Thẩm Lệnh Trăn về đến trong viện vẫn có chút buồn bực.
Kiêm Gia và Bạch Lộ nhìn nhau, mấy lần thăm dò nàng, thấy nàng không muốn nói lý do, chỉ có thể bỏ cuộc. Dựa theo dặn dò của nàng, hai người lấy một cái váy nhu giao lĩnh tay hẹp(1) dễ dàng cử động cùng với một bối tử dài cổ áo song song đơn giản, giúp nàng mặc.
Lúc giúp nàng thắt đai eo, cuối cùng hai người cũng đợi được đến lúc nàng mở miệng, chỉ là câu nàng nói ra lại không đầu không đuôi: “Có câu nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, vậy các ngươi nói xem, ơn cứu mạng này phải báo đáp như thế nào?”
Kiêm Gia nghĩ một lúc rồi nói: “Nô tỳ nghe Duyệt Thư tiên sinh trong quán trà nói, nếu như người có ơn mà đẹp thì dùng thân báo đáp, nếu như không đẹp thì cả đời làm trâu làm ngựa cho người ta.”
“Nếu như đã dùng thân báo đáp cười có ơn cứu mạng rồi, thế nhưng ân nhân lại không chịu nhận phần tình cảm này, ngược lại lại còn chỗ nào cũng phòng vệ với nàng thì sao?”
Kiêm Gia nghe xong cảm thấy có gì đó không đúng: “Thiếu phu nhân gặp phải phiền phức gì sao?”
Chi tiết vụ mất tích được cứu trước kia của Thẩm Lệnh Trăn liên quan đến một nam nhân bên ngoài không rõ thân phận, nếu như bị truyền ra ngoài rất dễ dẫn đến những tin đồn thị phi. Thế nên Anh Quốc công và Trưởng công chúa phong toả tin tức nghiêm ngặt, đến Kiêm Gia và Bạch Lộ đều không biết đến sự tồn tại của vị “ân nhân cứu mạng”.
Ngược lại Thẩm Lệnh Trăn lại không phải không tín nhiệm hai người bọn họ nhưng chuyện này liên quan đến bí mật của Hoắc Lưu Hành, một mình nàng không thể tự quyết định được. Trước khi tìm hiểu rõ nội tình bên trong tuyệt đối không được tuỳ tiện công khai, cho nên nàng tìm cớ: “Không phải là chuyện của ta, chỉ là đọc trong sử ký thấy một điển cố tương tự, cảm thấy không công bằng với người báo ơn mà thôi.”
“Vậy thì chắc chắn người báo ơn đối xử không chân thành, chắc là có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ,” Bạch Lộ giải thích, “Nô tì thấy là cho dù là báo ơn cũng phải báo đến tâm khảm của người ta, phải theo ý nguyện của ân nhân, nếu không chẳng phải là báo ơn thành báo thù sao?”
Thẩm Lệnh Trăn sững sờ, nàng nghĩ nghĩ, cúi đầu sờ mũi: “Vậy thì là do ta không hiểu lý lẽ rồi.”
Kiêm Gia lập tức phản bác: “Sao ngài không hiểu lý lẽ được? Lời mà ngài nói chính là lý lẽ! Nếu như như có một cô nương như ngài dùng thân báo đáp, xem ai dám không nhận, đến đây, nô tỳ chém hắn một nhát!” Khuỷu tay của nàng chọc chọc Bạch Lộ, “Ngươi nói xem đúng không?”
Bạch Lộ phản ứng lại, liên tiếp “Ờ” ba tiếng, “Đúng, đúng, vừa nãy nô tỳ nói là người khác, nếu đổi lại là thiếu phu nhân của chúng ta, tất nhiên là chuyện khác rồi.” Nói xong nhìn về Kiêm Gia “…Ta với ngươi cùng băm!”
Thẩm Lệnh Trăn bị hai người chọc cho cười. Nàng lại nhớ đến lời mà Bạch Lộ nói vừa nãy, nhất thời cũng nghĩ cơn giận này của mình đúng là vô lý, nàng không nhíu mày, khoé miệng cũng không xệ xuống nữa, cười nói: “Lang quân nói muốn dẫn ta đi dạo chợ đêm, các ngươi nhanh lên, đừng để chàng ấy đợi.”
*
Thế nhưng đúng là việc tốt thường gặp trắc trở, lúc Thẩm Lệnh Trăn đến tiền viện thì lại nghe nói Tứ hoàng tử hai ngày quan sát biên phòng ở Khánh Châu mà vẫn quang giá, bất chấp màn đêm đã buông xuống.
Đường huynh đi đưa dâu của nàng đã về kinh, việc đối đãi khách quý lại rơi lên vai nàng, tất nhiên chợ đêm tạm thời không thể đi nữa rồi.
Trong đại sảnh, Hoắc Lưu Hành và Dư Uyển Giang ở hai đầu trái phải, ngồi ở vị trí phía trên là một nam tử trẻ tuổi mắt to mày rậm, trên người mặc áo dài cổ tròn màu xanh ngọc, đang tươi cười nói chuyện với hai người.
Chính là Triệu Tuần.
Thẩm Lệnh Trăn đi vào trong, hành phúc lễ với Triệu Tuần: “Tứ điện hạ.”
Triệu Tuần giả bộ tức giận: “Nha đầu, ngươi, cứ quy củ nhiều như thế thì có gì thú vị nữa? Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ở nơi nào riêng tư gọi ta là biểu ca là được rồi. Đến đây, ngồi xuống.”
Thẩm Lệnh Trăn chỉ có thể đổi thành “biểu ca”, sau đó hành lễ với Dư Uyển Giang rồi mới ngồi xuống.
Nhắc đến vị biểu ca này, từ nhỏ nàng đã tiếp xúc với hắn nhưng thực sự cũng không thân thiết lắm. Thứ nhất là do mẫu thân luôn bảo nàng rằng không nên quá thân thiết với các người cùng bậc trong hoàng thất, hai là tính cách của Triệu Tuần cởi mở không chịu gò bó, đã qua nhược quán rồi nhưng làm việc vẫn nghĩ như thế nào là làm như thế. Nàng là một người quen an phận, chơi với hắn thật sự không hợp.
Đúng là thế, lần này đưa dâu cũng thế, vị quý nhân này tới Khánh Châu, nhất thời nổi hứng liền tách tất cả mọi người ra đi thị sát biên phòng; hơn nữa hôm nay hôm nay trời cũng đã tối lại không nói tiếng nào đột nhiên đến thăm hỏi.
Đương nhiên, người ra là đích hoàng tử máu rồng tuỷ phượng, suy cho cùng thì thật sự không phải kiêng nể điều gì.
Triệu Tuần đánh giá quần áo của Thẩm Lệnh Trăn, quay sang hỏi Hoắc Lưu Hành: “Nhìn quần áo của biểu muội, hai người định ra ngoài sao?”
Hoắc Lưu Hành gật đầu: “Vừa mới ăn cơm tối xong, thần muốn mang nàng ra ngoài đi dạo tiêu cơm.”
“Vậy thì ta đến không đúng lúc rồi.”
“Điện hạ nói gì vậy.”
“Ta cũng chẳng có việc gì gấp gáp. Nếu đã như vậy trước tiên ta đi ra ngoài cùng hai ngươi tiêu cơm vậy.”
Hoắc Lưu Hành cười khiêm tốn: “Việc này không gấp, việc của điện hạ phải đặt lên đầu mới đúng.”
Triệu Tuần xua xua tay: “Không phải chuyện của ta mà là chuyện của ngươi.” Nói xong hắn nhìn về người hầu ở bên cạnh.”
Tên người hầu nhận lệnh đi ngay, không lâu sau, một người đàn ông trung niên đội khăn vấn đầu(2), để râu hình chữ bát (3)(八) mang theo một giỏ thuốc, cung kính đi vào đại sảnh.
Hoắc Lưu Hành vẫn cười như cũ: “Vị này là?”
“Nam La Bắc Hoàng,” không biết biểu muội phu(4) đã từng nghe chưa?”
Hoắc Lưu Hành gật đầu: “Bắc có Hoàng thị Hoa Đà tái tế, Nam có La thị bàn tay vàng, cụm “Nam La Bắc Hoàng” này chính là chỉ hai bị thần y nổi tiếng khắp thiên hạ của Đại Tề ta, chỉ là nghe nói mấy năm gần đây La y tiên ngao du khắp nơi, nghiên cứu y thuật, đã 7 8 năm không có tin tức gì rồi, nếu như không có duyên sợ rằng khó gặp được một lần, vị này chẳng nhẽ là…”
“Tất nhiên là ta không có số phận có được cơ duyên đó.” Triệu Tuần cười, giơ tay ra chỉ: “Vị này là Lư Dương. Khi còn trẻ Lư y sĩ đã từng là đồ đệ giỏi của La tiên y, hiện giờ đang làm việc ở bên cạnh ta, thời gian trước ta đã từng tận mắt thấy một bệnh nhân bởi vì chân cẳng không cử động được mà năm trên giường 3 năm liền. Thế nên ta nghĩ đến biểu muội phu là ngươi.”
Hắn nói đến đây, không cần phải nói thêm thì người ở đây cũng hiểu nguyên nhân mà vị quý nhân này đến đâu, là dẫn vị y sĩ này đến chữa chân cho Hoắc Lưu Hành.
Thẩm Lệnh Trăn tỉnh ra, trong lòng bỗng nhiên ngạc nhiên sợ sệt.
Có bệnh chữa bệnh là chuyện tốt nhưng lúc chữa trị phát hiện ra không có bệnh…
Ngược lại Hoắc Lưu Hành vẫn bình thản như cũ: “Đôi chân này của thần đã hỏng 10 năm rồi, đã nghĩ qua, đã thử qua mọi phương pháp, bản thân thần cũng đã không còn hy vọng, cảm ơn điện hạ vẫn còn nhớ rõ.”
“Không phải là ta nhớ đến mà là triều đình.” Triệu Tuần cười, có chút hàm ý sâu xa, “Hoắc gia của ngươi đã canh giữ biên giới mấy chục năm, bảo vệ sự yên bình phía Bắc Đại Tề chúng ta, triều đình sẽ không đối xử tệ bạc với các thần tử có công.”
Hoắc Lưu Hành gật đầu: “Điện hạ có chút nghiệm trọng nhưng người làm thần tử phải chia sẻ những chuyện đó, nhắc gì đến công lao chứ.”
“Biểu muội phu không cần phải quá khiêm tốn, năng lực của Hoắc gia của ngươi không chỉ triều đình mà đến các nước thù địch cùng với bách tính đều nhìn thấy, đều nhớ ở trong lòng. Từ nhỏ ta đã nghe những người già trong cung kể rằng Tây Khương có một vị tướng quân già chiến thần uy vũ Tằng Thản Ngôn nhưng một ngày có Hoắc gia chấn giữ Tây Bắc Đại Tề cũng không dám dẫn binh vượt qua Lôi Trì một bước. Lần này ta đi thị sát biên phòng Khánh Châu, cũng nghe thấy không ít dân thường khen ngợi Hoắc tiết sử, những lời đó là gì nhỉ…?”
Thời điểm hắn nhíu mày nhớ lại, tay phải nắm thành quyền, đặt vào lòng bàn tay trái(5) mắt sáng lên: “A, nói là – yêu dân như con!”
Hắn vừa dứt lời, căn phòng to như thế đột nhiên giữa mọi người dường như bị vô số sợi dây cung mảnh thắt chặt lại.
Biểu cảm của Dư Uyển Giang ở bên cạnh có chút cứng đờ.
Hoắc Lưu Hành giống như sững sờ, lại cười nói: “ Thần ở trong phủ ếch ngồi đáy giếng bao nhiêu năm, hôm nay vinh hạnh được nghe lời này của điện hạ, còn không biết các dân thường ngoài kia kiến thức đã được như thế này, có thể thành văn rồi.
Nét cười trên mặt Triệu Tuần dần tắt, không nói về vấn đề này nữa, hất cằm với Lư Dương, ý bảo hắn tiến lên: “Lư Dương, ngươi khám “cho kĩ” đôi chân này của Hoắc lang quân.”
Hoắc Lang Quân cười mỉm gật đầu với Lư Dương: “Vậy thì phiền y sĩ rồi.”
Đôi tay ở trong tay áo của Thẩm Lệnh Trăn dần dần nắm chặt lại, mắt nhìn Không Thanh chủ động đi lên giúp đỡ, thay Hoắc Lưu Hành cởi giày, vén áo choàng và quần của hắn lên, Lư Dương mở giỏ thuốc, cầm một cái dùi bằng gỗ ra, bắt đầu gõ quanh các huyệt đạo trên chân hắn.
Cái dùi gõ xuống rồi là gõ xuống, cứ như gõ lên người của Thẩm Lệnh Trăn vậy, đến mức tim nàng đập thình thịch.
Thế nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoắc Lưu Hành nàng lại không dám ra mặt ngăn lại, ngăn lại làm những việc vô ích ngược lại còn làm hỏng việc, chỉ nhìn chằm chằm vào cây dùi gỗ kia, mắt thấy cái dùi gõ mạnh hơn một chút, nàng nắm chặt tay lại.
Dáng vẻ này của nàng lại khiến người ngoài nhìn vào tưởng rằng nàng đang đau lòng Hoắc Lưu Hành.
Hoắc Lưu Hành nghiêng đầu nhìn nàng, cười an ủi: “Chân ta không cảm nhận được đau từ lâu rồi, ngươi không cần phải lo lắng.”
Trong lòng Thẩm Lệnh Trăn cũng nghĩ mình không phải là đang lo lắng việc này, thế nhưng trước mặt người ngoài cũng không thể nói ra, chỉ có thể gật đầu, thuận nước đẩy thuyền nói: “Ta đau lòng Lang quân mà thôi.”
Hoắc Lưu Hành thấp giọng nói bên tai nàng: “Vậy ngươi đã hết giận rồi?”
Hắn gần nàng như thế, hơi thở nóng rực của hắn phả vào tai nàng, Thẩm Lệnh Trăn ngứa ngáy trốn ra đằng sau, gãi tai mình, lầm bầm quở trách hắn: “Ai nói thế, ta vẫn chưa hết giận đâu…”
Cằm Không Thanh co quắp lại, mặt biểu cảm “Lang quân của ta ơi, sao ngài có thể có những hành động tình cảm trước mặt trưởng bổi và quý nhân chứ, không thuần phong mỹ tục, không thuần phong mỹ tục!”
Không khí căng thẳng trong phòng cũng hoà hoãn bớt.
Triệu Tuần ở phía trên do dự nói: “Cái kia, biểu muội phu, người luyện võ tai rất thính, ta nghĩ ngươi cũng hiểu,ta cũng hết cách, thế nên…”, Hắn nghiêng người bước lên nửa bước, giơ khuỷu tay hào hứng nói “Các ngươi đang bực bội cái gì? Nói ta nghe, ta làm chủ cho các ngươi.”
Mặt Thẩm Lệnh Trăn đỏ bừng, ngại ngùng nhìn Hoắc Lưu Hành.
Hoắc Lưu Hành quay đầu lại cười nói: “Điện hạ hỏi câu này thần cũng không biết trả lời sao. Nếu như thần biết vì sao nàng tức giận thì cũng không đến mức phải khó xử như thế này.”
Thẩm Lệnh Trăn thở dài trong lòng, trong lòng ngươi không biết sao mà còn tiếp tục giả vờ, song, bên ngoài nàng chỉ có thể kết hợp với hắn nói dối: “Vì sao thần tức giận ư? Tất nhiên là do Lang quân có chuyện giấu thần rồi.”
Hoắc Lưu Hành vừa có chút tức giận vừa cảm thấy buồn cười nhưng giọng điệu nói chuyện vẫn mang chút ấm áp điềm tĩnh: “Ta có gì giấu ngươi chứ? Chúng ta đang ở trước mặt mẫu thân với điện hạ, ngươi nói ra mọi người nghe xem?”
Nếu như thật sự nói ra sợ rằng cả nhà sẽ rơi vào cảnh mất đầu, sao còn có thể có lòng thử thách sự ứng biến của nàng cơ chứ?
Thẩm Lệnh Trăn nhẫn nhịn sự ấm ức, lanh lợi nói: “Ta hỏi Lang quân còn vết thương nào ở trên người không, chàng lại nói là không có nhưng ta tận mắt thấy rồi, khuỷu tay chàng có một vết rách da lớn… bị thương nặng như vậy mà còn giấu ta, chẳng nhẽ không phải là Lang quân sai rồi sao?”
“…”
Lần này không chỉ mỗi Hoắc Lưu Hành, Triệu Tuần và Dư Uyển Giang, đến cả Không Thanh, Kinh Mặc, Kiêm Gia và Bạch Lộ, tất cả đều sững sờ.
Đến cả Lư Dương đã dùng dùi gỗ gõ chân Hoắc Lưu Hành cũng không thể tiếp tục khám nữa, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lệnh Trăn, sau đó cảm thấy mình đã thấy lễ, lại hoang mang cụp mắt xuống.
Thẩm Lệnh Trăn nhìn không khí trong phòng, lo lắng lời nói dối của mình có phải quá gượng gạo, nhanh chóng lấy chứng cứ ra, đứng dậy đến gần khuỷu tay của Hoắc Lưu Hanh, kéo tay áo lên, chỉ vào vết da hơi đỏ trên khuỷu tay hắn nói: “Lư y sĩ, là vết thương này, ta đã bảo Lang quân xử lý cho tốt nhưng chàng ấy không nghe.”
“…” Đúng là nên xử lý cho tốt nếu để thêm chút nữa là hết bệnh rồi.
Triệu Tuần đứng dậy đi về phía trước, nheo mắt tỉ mỉ đánh giá miệng vết thương , cười to: “Đúng rồi, chuyện này đúng là biểu muội phu sai rồi.”
Dư Uyển Giang cũng bật cười: “Lưu Hành, Lệnh Trăn đang quan tâm con, đúng là một đứa bé ngoan.”
Thẩm Lệnh Trăn cảm kích biểu ca và mẹ chồng không khiến nàng mất mặt, đoan chính ngồi xuống.
Triệu Tuần cong eo thì thầm bên tai Hoắc Lưu Hành: “Biểu muội của ta được biểu cô và biểu cô phu của ta cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa nuôi lớn, từ nhỏ đến một chút va chạm cũng không có, cũng chưa từng ra ngoài. Cho nên, nhìn vết thương tưởng chừng như sắp rách ra, đối với nàng có lẽ thật sự rất lớn, mong ngươi hiểu cho nàng.”
Hoắc Lưu Hành thấp giọng ho một tiếng, ngẩng đầu nói: “Vâng.”
Triệu Tuần đứng thẳng dậy, để tay ra đằng sau sai bảo: “Lư Dương, ngươi giúp Hoắc lang quân xử lý vết thương”. Hắn lại nhìn tuỳ tùng, “Ngươi đi sắp xếp xe ngựa, đợi ở đây chẩn đoán chữa trị xong, ta cùng với biểu muội và biểu muội phu đi chơi đêm.”
Thẩm Lệnh Trăn vừa âm thầm thở phào trái tim nàng lại treo ngược lên lần nữa.
Nàng nhìn theo hướng mà tuỳ tùng nhận mệnh lui xuống, không biết tại sao mà nàng lại cảm thấy sắc đen của bầu trời đêm nay vô cùng dọa người.
Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Lệnh yểu điệu chảy nước: Vết thương to như thế này mà các ngươi không thấy sao?