Tôi hôm đó trời nổi mưa bão, nàng nhớ lại những lời mà hắn nói, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình làm sai rồi.
Hơn nữa, nàng cũng không nên trách thái độ tồi tệ của hắn.
Với thân phận của hắn, vốn nên một đời sống xa xỉ, mặc quần áo gấm ăn đồ ăn ngon. Song, vừa mới sinh đã nước mất nhà tan, đến tuổi phong nhã hào hoa, vì  một sai sót, hắn đã bị biến thành một người canh lăng tẩm khốn khổ, lãng phí thời gian của mình ở đây một cách vô ích.
Hắn đã kiềm chế bao nhiêu năm rồi, làm sao không thể không có những lời oán trách. Nói những lời nặng nề với đứa cháu gái ngoại của Thánh thượng là nàng đây, thực sự cũng phù hợp với thường tình.
Sau khi trằn trọc trăn trở, đợi đến sớng sớm mai, nàng cùng với người hầu tìm được Hoắc Lưu Hành một mình, xin lỗi hắn.
Có vẻ như hắn có chút ngạc nhiên, rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ cung kính, không dám nhận lời xin lỗi của nàng.
Nàng luôn luôn kết thân với mọi người, thấy bầu không khí có chút cứng nhắc, cười nói: “Đừng có thấy lạ như thế, thực ra nhắc đến, ta với ngươi cũng tính là người nhà. Ta là vị hôn thê của biểu ca ngươi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play