Dưới chân núi, một đôi nam nữ mặc áo tơi(1), đầu đội nón rộng vành đang cãi nhau ầm ĩ.
“Đã đến đây rồi sao không để ta lên núi gặp nhị ca ta?” Hoắc Thư Nghi hậm hực bẻ gãy cành cây, đá về hướng Mạnh Khứ Phi.
Hắn linh hoạt tránh đi, trốn ra đằng sau hòn đá cao bằng khoảng nửa thân người, than ngắn thở dài: “Tiểu muội, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, việc ta giả chết vô cùng quan trọng. Nếu như ngươi muốn lộ diện, ít ra cũng đợi cục diện triều đình bên đó ổn định rồi hẵng nói!” 
“Ngày nào cũng hẵng nói này hẵng nói nọ. Đã tháng rồi, làm gì còn ai bức thiết nhớ đến ngươi chết hay không nữa! Ngươi đừng có mà tự cảm thấy quá tốt!” Hoắc Thư Nghi tức giận, lại đá quả dại về phía của hắn.
Mạnh Khứ Phi bắt được một cách vững vàng, lau lau rồi cắn một miếng, nói: “Không phải là thấy hai tháng đã qua rồi, cục diện đã ổn định hơn một chút. Ta dựa vào ngươi tiết lộ tin tức của chúng ta cho người nhà ngươi sao? Nếu không phải ngày nào ngươi cũng lải nhải bên tai cả ta, ta cũng chẳng có ý định để cho người khác biết chuyện này! Ôi, ngươi đợi thêm một chút thời gian, ta để ngươi đi gặp bọn họ, được không?”
Hoắc Thư Nghi đá bay một cục đá phát tiết: “Không biết kiếp trước ta tạo nghiệp gì nữa mà giờ rơi vào cái chuyện này nữa?”
Nhắc đến đúng thật là vô cùng xui xẻo. Hai tháng trước, nàng hiểu nhầm cho rằng người bị bao vây trong phủ Tây Bình là Hoắc Lưu Hành, không quan tâm đến cái gì hết dẫn quân đi đến cứu trợ. Song, nàng lại gặp phải Mạnh Khứ Phi lấy một địch trăm, chém giết với người ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play