Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng tranh luận của nàng: “A cha không khen con thông minh thì thôi đi sao còn dạy dỗ con nữa?”
Đây chính là dáng vẻ vừa mới tỉnh lại.
“Nên dạy dỗ”, Hoắc Lưu Hành đi qua bức bình phong, gật đầu hỏi thăm với Thẩm Học Vanh và Triệu Mi Lan, sau đó nhìn về tiểu cô nương mặt đầy ấm ức đang ngồi trên giường, “Không có chừng mực gì cả, ong vò vẽ là loài vô cùng nguy hiểm, sao có thể dám làm có trò dễ mất mạng như thế?”
Thẩm Lệnh Trăn vừa nhìn thấy là hắn lập tức xốc chăn lên định xuống giường: “Vết thương của Lang quân còn tốt không?”
Thẩm Học Vanh ngăn nàng lại, nghiêm mặt hất cằm, ý bảo nàng nằm trở về chỗ cũ, lại đích thân ra đỡ Hoắc Lưu Hành: “Tiểu tử nhà ngươi nửa đêm ra ngoài làm việc như mãnh hổ xuống núi, cũng người tám lạng kẻ nửa cân, không có tư cách gì dạy dỗ Ân Ân nhà ta, đến đây nằm nghỉ ngơi với nó đi!”
Hoắc Lưu Hành nghẹn giọng, bị cưỡng ép ấn xuống giường, hắn và Thẩm Lệnh Trăn nằm thẳng đắp chung chăn.
Thẩm Lệnh Trăn chỉ có thể lộ ra nửa đầu trên gối cao, cẩn thánh tránh khỏi vết thương ở gáy, khịt mũi nhìn hắn lại nhìn cha nương, không phục nói: “Con không giống với Lang quân, con vô cùng tiếc mạng của mình. Trước đó con cũng đã hỏi La tiên y, kịp thời sớm uống bát thuốc giải trừ độc tố. Vết ong chích có độc của ong vò vẽ là do ông ấy đâm cho con, không đau chút nào cũng không nguy hiểm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play