Không biết vị võ tướng nào thật tâm thật ý không nhịn được, hoảng sợ, ngạc nhiên vì sự bình tĩnh lúc này của Hoắc Lưu Hành.
Thật sự các nhân sĩ chư vị Đại Tề ở đây giúp đỡ người ngoài xem thường người của mình mà là sự thao túng mạnh như hổ vừa này của Dã Lợi Trùng đã là đỉnh cao của nghệ thuật ném tên, người tiếp theo so tài với ông ta bắt buộc phải đứng cách một trượng rưỡi, cũng phải bịt mắt ném, như vậy, ai còn có thể làm trò nào cao trào hơn nữa?
Nếu như đổi lại một người có thể chạy có thể nhảy, có lẽ sẽ biểu diễn quay vài vòng bịt mắt ném nhưng Hoắc Lưu Hành thì không thể.
Nếu như không dùng được các thủ đoạn bịp bợm giành chiến thắng, chẳng nhẽ lại lấy số lượng để thắng, một phát ném luôn bốn tên? Đừng nói đến ba tên đã là giới hạn của người thường, cho dù Hoắc Lưu Hành thực sự có cầm thêm 1 2 cái, cũng chẳng thắng vẻ vang được. Thực sự không đủ để làm nổi bật khí phách của nước lớn.
Thái giám đẩy Hoắc Lưu Hành đến giữa đại điện, đến vị trí cách ấm đồng khoảng một trước, cũng che mắt hắn bằng một tấm vải đen, sau đó đặt mười cung tên vào trong tay hắn.
Vài vị võ tướng nhíu mày vô cùng chặt, lúc lắc đầu thở dài, song, Thẩm Lệnh Trăn biết rằng Hoắc Lưu Hành nhất định sẽ có cách.
Thời niên thiếu đã từng bị một vố đau, hắn tuyệt đối không tiếp tục đánh những trận mà không nắm chắc thắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT