Tình cảnh như thế này, không cần hỏi nhiều Hoắc Lưu Hành cũng đã hiểu nguyên nhân hậu quả.
Vừa nãy Hoắc Thư Nghi đi tìm hắn nói hình như bản thân gặp rắc rối rồi, hắn vừa bước vào đã thấy Quý ma ma đang quỳ lập tức biết không tốt.
Hoắc Lưu Hành giơ tay, dùng ngón lau mắt cho Thẩm Lệnh Trăn, kết quả vừa lau một giọt, giọt khác lại rơi xuống, lau kiểu gì cũng không hết. bộ hơn nhé.
Hắn thở dài, đứng dậy ôm nàng vào trong lòng, vỗ vỗ nhẹ lưng nàng, một cái rồi lại một cái cho đến khi nghe thấy tiếng nghẹn ngào của nàng dừng lại mới thả lỏng tay, cúi đầu hỏi như không có chuyện gì: “Có đói không? Trên đường đi không ăn sáng, chúng ta ăn trưa sớm một chút được không?”
Hình như Thẩm Lệnh Trăn vẫn chưa bình tĩnh lại, vẫn ngẩn ngơ không hề có phản ứng gì.
“Tình hình của Khánh Dương không tốt, không có sơn hào hải vị để ăn nhưng mẫu thân sớm đã chuẩn bị đồ ngọt mà nàng thích ăn mời chúng ta, còn có rất nhiều bánh ngọt, canh mang hương vị Biện Kinh.”
Thẩm Lệnh Trăn nghe xong, vai nàng lại hơi co lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT