Lúc Hoắc Lưu Hành về đến phòng đã là canh hai. Sau khi vào phòng, hắn nhìn thấy Thẩm Lệnh Trăn mặc trung y dựa trên giường, trong ngực ôm một cuốn sách, đầu gật gà gật gù như gà mổ thóc, cuối cùng nàng đột ngột bị đập vào gáy sách, tự mình tỉnh lại.
Nàng kêu lên “A”, nắm lấy, xoa nhẹ phần cằm bị đập đau, mơ màng xoa một lúc lâu mới phát hiện ra trong phòng có người đang ở bên bức bình phong năm tấm(1) nhìn nàng xa xăm.
Thẩm Lệnh Trăn hoảng sợ, giật mình nhảy vào góc giường, đợi đến khi nhìn kỹ lại tấm bình phong mới bình tình trở lại, thở phào: “Là Lang quân à?”
Hơn nửa người của Hoắc Lưu Hành bị tấm bình phong che lấp. Từ chỗ của nàng nhìn ra đó chỉ nhìn thấy một nửa đầu với một nửa mặt, hơn nữa hắn lại mặc một bộ trung y màu trắng, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, chỉ với ánh mắt nặng nề đánh giá nàng như thế thôi đã khiến người ta cảm thấy âm khí đầy phòng, thảo nào khiến nàng bị dọa sợ.
Hoắc Lưu Hành lăn xe lăn đi vào, giọng đều đều nói: “Cảm thấy buồn ngủ sao không đi ngủ đi?”
“Không phải lúc nãy Lang quân nói một lúc nữa sẽ đến sao? Ta đang đợi Lang quân.”
Biểu cảm của hắn nhàn nhạt. Hắn nhìn nàng: “Ta chỉ thuận miệng nói mà thôi. Ta nói gì ngươi cũng nghĩ là thật sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT