Con phố bắt đầu trở nên sống động khi còn vài phút nữa là đến 6 giờ.
Xe rác đi thu gom rác thải từ những chiếc thùng xếp thành hàng như những chú lính đồ chơi phía trước các ngôi nhà. Tiếp theo đến lượt chiếc xe rửa đường có gắn các bàn chải xoay tít. Vài chiếc xe tải nhỏ của những người chăm sóc cây xanh xuất hiện sau đó ít phút. Các thảm cỏ và lối đi được giải phóng khỏi lá cây và cỏ dại, những bờ dậu được cắt xuống một chiều cao lý tưởng. Sau khi nhiệm vụ đã hoàn thành, tất cả lại ra đi, bỏ lại phía sau một thế giới ngăn nắp, yên tĩnh và im lìm.
Chốn hạnh phúc này đã sẵn sàng để trình diện dưới mắt những cư dân vui vẻ của nó, Mila thầm nghĩ.
Đêm hôm qua vẫn yên tĩnh như mọi khi ở khu vực này. Vào tầm 7 giờ,
những ngôi nhà nhỏ uể oải thức dậy. Sau những ô cửa sổ, các ông bố bà mẹ và con cái của họ vui vẻ chuẩn bị cho một ngày mới bắt đầu.
Một ngày nữa của một cuộc sống hạnh phúc.
Ngồi trong chiếc xe Huyndai đậu ở đầu phố, Mila không cảm thấy ghen tị một chút nào. Cô biết chỉ cần cào nhẹ lớp bề mặt dát vàng kia, một hình ảnh khác sẽ xuất hiện. Có khi là bức tranh thực sự, được vẽ từ ánh sáng và bóng tối, như nó phải thế. Nhưng cũng có lúc, một lỗ đen hiện ra. Hơi thở hôi thối của một vực xoáy háu đói khiến bạn bất ngờ, và dường như từ sâu bên dưới có ai đó thì thầm gọi tên bạn.
Mila Vasquez biết rất rõ tiếng gọi của bóng tối. Cô đã nhảy múa với những cái bóng từ khi mới ra đời.
Mila bẻ các khớp ngón tay, ấn mạnh vào ngón trỏ trái. Cơn đau lay động cô vừa đủ để giữ sự tập trung của mình. Chẳng bao lâu nữa, cánh cửa của những ngôi nhà sẽ mở. Các gia đình sẽ rời tổ ấm của mình để đối mặt với thế giới - một thử thách quá dễ đối với họ, Mila thầm nghĩ.
Cô trông thấy gia đình Conner ra khỏi nhà. Ông bố là luật sư, tầm bốn mươi tuổi, cơ thể săn chắc trong bộ comlê xám hoàn hảo, mái tóc muối tiêu càng tôn thêm khuôn mặt rám nắng. Người mẹ có mái tóc vàng, vẫn giữ được vóc dáng và khuôn mặt của một phụ nữ trẻ. Mila dám chắc thời gian sẽ không bao giờ động đến bà. Tiếp đến là mấy cô con gái. Cô chị đi đến trường trung học, còn cô em với suối tóc xoăn thì đi nhà trẻ. Nếu có ai còn nghi ngờ về thuyết tiến hóa, Mila có thể xua tan sự ngờ vực của họ bằng hình ảnh của gia đình Conner. Họ xinh đẹp và hoàn hảo, đương nhiên họ chỉ có thể sống tại một nơi hạnh phúc như khu dân cư này.
Sau khi hôn vợ con, ông luật sư leo lên chiếc Audi A6 màu xanh và lái đi,
để tiếp tục theo đuổi sự nghiệp lẫy lừng của mình. Bà mẹ đưa hai cô con gái tới trường trên chiếc SUV hiệu Nissan màu xanh lá cây. Khi cả gia đình đã đi khuất, Mila rời chiếc xe hơi cũ kỹ của mình, sẵn sàng đột nhập vào ngôi nhà,
cũng như cuộc sống của họ. Bất chấp nóng nực, cô vẫn quyết định ngụy trang bằng bộ quần áo thể thao dài. Mùa hè mới chỉ trôi qua được một ngày, nhưng nếu mặc quần cộc và áo thun ngắn tay, những vết sẹo của cô sẽ thu hút sự chú ý. Theo những tính toán của Mila kể từ lúc bắt đầu theo dõi ngôi nhà này vài ngày trước đó, cô có khoảng bốn mươi phút trước khi bà Conner quay về.
Bốn mươi phút để khám phá xem liệu tổ ấm hạnh phúc này có che giấu một bóng ma hay không.
Gia đình Conner là mục tiêu điều tra của Mila từ vài tuần nay. Mọi chuyện bắt đầu một cách tình cờ.
Những cảnh sát viên phụ trách các vụ mất tích không thể chỉ ngồi ở bàn làm việc và chờ một lời khai báo. Đôi khi những người mất tích không có gia đình cũng chẳng có bạn bè để thực hiện việc báo cảnh sát. Có thể vì họ là những người ngoại quốc, vì họ cắt đứt mọi liên lạc, hoặc đơn giản họ là những người sống cô độc một mình.
Mila gọi họ là “những người tiền định”.
Những cá nhân sống trong một khoảng trống mà không ngờ rằng một ngày kia mình sẽ bị nó nuốt chửng. Như vậy trước hết Mila phải đi tìm vụ mất tích,
sau đó mới đến người mất tích. Cô rong ruổi qua các nẻo đường, sàng lọc những chốn tuyệt vọng, nơi bóng tối bám riết từng bước chân và không bao giờ để người ta một mình. Tuy nhiên người ta vẫn có thể biến mất tại một môi trường cảm xúc lành mạnh và được bảo vệ.
Chẳng hạn như những vụ trẻ em mất tích.
Đôi khi - đúng hơn là thường khi - các vị phụ huynh sơ suất vì nếp quen,
họ không nhận sự thay đổi dù nhỏ nhưng lại rất căn bản. Ai đó ở bên ngoài gia đình có thể tiếp cận con cái họ mà họ không hay biết. Bọn trẻ có xu hướng cảm thấy có lỗi khi nhận được sự chú ý của một người lớn, bởi vì chúng bị giằng co giữa hai lời dặn dò thường gặp và rất khó dung hòa của bố mẹ: lễ phép với người lớn tuổi hơn mình, và không nói chuyện với người lạ.
Cho dù chọn thái độ nào thì bọn trẻ cũng đều có thứ phải giấu diếm. Tuy nhiên, Mila đã khám phá ra một cách thức tuyệt vời để phát hiện những gì đang diễn ra trong cuộc sống của một đứa trẻ.
Mỗi tháng, cô ghé thăm một ngôi trường khác nhau.
Cô xin phép được vào các lớp học khi không có học sinh ở đó, và quan sát các tranh vẽ treo trên tường. Những thế giới tưởng tượng đó thường che giấu các yếu tố của cuộc sống thực tế. Nó chứa đựng những cảm xúc bí mật và đôi khi vô thức mà bọn trẻ đã hấp thu trước khi trút ra ngoài trở lại, tựa như một miếng bọt biển. Mila thích đi thăm những ngôi trường. Cô đặc biệt thích mùi của chúng - phấn viết bảng, keo dán giấy, sách vở mới, kẹo cao su. Tất cả gợi nên một cảm giác thanh thản kỳ lạ, như thể không gì có thể xảy ra với cô.
Bởi lẽ, đối với một người lớn, nơi an toàn nhất chính là những chỗ có trẻ em.
Trong một chuyến viếng thăm như thế, giữa hàng chục bức vẽ trên tường,
Mila đã phát hiện ra tranh của cô bé út nhà Conner. Cô đã chọn nhà trẻ này một cách tình cờ hồi đầu năm học và đến thăm nó vào giờ giải lao, khi bọn trẻ đang ở ngoài sân chơi. Cô nấn ná lại trong thế giới của bọn trẻ, khoan khoái lắng nghe tiếng la hét vui vẻ vọng lại từ ngoài sân.
Điều khiến Mila chú ý nơi bức tranh của cô bé nhà Conner là gia đình hạnh phúc được thể hiện trên đó. Cô bé, mẹ, bố và chị gái đứng trên bãi cỏ trước nhà, vào một ngày nắng đẹp. Bốn người họ nắm tay nhau. Tuy thế, bên cạnh nhóm người, có một thứ thật lạc lõng. Một nhân vật thứ năm. Mila cảm thấy lo lắng. Nhân vật kia không có khuôn mặt và trông như đang lơ lửng.
Một con ma, thoạt đầu Mila đã nghĩ như thế.
Cô đã định bỏ qua, nhưng khi tìm xem các tranh vẽ khác của cô bé nhà Conner trên tường, cô nhận thấy con ma đó luôn hiện diện.
Chi tiết này quá đặc biệt nên không thể là ngẫu nhiên được. Linh tính mách bảo Mila phải tìm hiểu kỹ hơn.
Cô hỏi giáo viên phụ trách lớp, một người rất tử tế. Cô giáo xác nhận vụ bóng ma đã diễn ra được một thời gian. Theo kinh nghiệm của cô giáo,
chuyện này không có gì đáng ngại. Thường thì nó xảy ra sau cái chết của một người thân hoặc một người quen, và đó là cách bọn trẻ bày tỏ sự thương tiếc của mình. Cô giáo đã cẩn thận hỏi chuyện bà Conner và được biết gần đây gia đình không có ai qua đời, nhưng một thời gian trước đó, cô bé có gặp ác mộng, đó có thể là nguyên nhân của sự việc.
Tuy vậy, theo những gì Mila đã học được từ các chuyên gia tâm lý trẻ em,
bọn trẻ hay miêu tả những người có thật như các nhân vật tưởng tượng, và không nhất thiết là phản diện. Một người lạ mặt có thể là một con ma cà rồng, cũng có thể là một chú hề dễ mến, hoặc thậm chí là anh chàng Người Nhện. Nhưng dù thế nào đi nữa, luôn tồn tại một chi tiết giúp tiết lộ hình mẫu thật của nhân vật trong tranh. Mila còn nhớ vụ việc của Samantha Hernandez.
Cô bé đã vẽ người đàn ông râu trắng đến tiếp cận mình hàng ngày tại công viên trong bộ dạng của ông già Noel. Trong bức vẽ, cũng như trên thực tế,
ông già Noel có một hình xăm trên cánh tay. Tuy nhiên, đã không có ai chú ý đến điều đó. Thế là tên gian ác chỉ cần hứa tặng quà để bắt cóc thành công rồi sát hại cô bé.
Trong trường hợp của cô bé út nhà Conner, yếu tố tiết lộ chính là sự lặp đi lặp lại.
Mila tin rằng cô bé đang lo sợ điều gì đó. Cô phải khám phá xem đó có phải là nhân vật có thật và vô hại hay không.
Như mọi lần, Mila đã quyết định không báo trước cho ông bà Conner.
Không cần phải khơi lên sự sợ hãi dựa trên một mối nghi ngờ rất có thể là vô căn cứ. Cô đã bắt đầu quan sát bé Conner, để xác định xem cô bé đã tiếp xúc với ai ở bên ngoài ngôi nhà, hoặc trong những dịp hiếm hoi thiếu vắng sự kiểm soát của bố mẹ, chẳng hạn như ở nhà trẻ hay ở lớp học múa.
Không có người lạ nào đặc biệt quan tâm đến cô gái nhỏ.
Những nghi ngờ của Mila đúng là vô căn cứ. Chuyện này cũng thường xảy ra, nhưng cô không tiếc khi phí phạm hai mươi ngày làm việc, vì đổi lại cô được nhẹ lòng.
Tuy vậy, để cho chắc ăn, cô vẫn quyết định đi đến trường trung học, nơi cô gái lớn của gia đình Conner theo học. Những bức tranh của cô chị không có bất kỳ yếu tố khó hiểu nào. Điều bất thường nằm trong bài tập sáng tác truyện mà giáo viên đã giao cho cô bé về nhà làm.
Cô bé đã chọn một câu chuyện kinh dị, với nhân vật chính là một con ma.
Rất có thể câu chuyện đó chỉ là sản phẩm tưởng tượng của cô chị, và nó đã tác động lên cô em gái, khiến cô bé hoảng sợ. Nếu không thì đây có thể là bằng chứng cho thấy nhân vật bí ẩn kia tồn tại thật sự. Việc không xác định được người lạ mặt nào khả nghi có nghĩa là mối đe dọa ở gần hơn nhiều so với hình dung ban đầu của Mila.
Nói cách khác, đó không phải là một người xa lạ, mà là một kẻ ở ngay trong nhà.
Do vậy, Mila đã quyết định đi xa hơn và quan sát bên trong ngôi nhà của gia đình Conner.
Cô sẽ phải biến đổi bản thân. Từ người đi tìm trẻ con thành người săn ma.
Vào khoảng trước 8 giờ một chút, Mila đeo tai nghe chiếc máy mp3 không có nhạc rồi chạy bộ tới ngôi nhà của gia đình Conner. Khi đến nơi, cô vòng qua phía bên phải của ngôi nhà. Cửa hậu và cửa sổ đều đóng. Nếu tìm được một lối ra vào bỏ ngỏ và bị ai đó bắt gặp, cô hoàn toàn có thể nói là mình vào trong nhà do nghi ngờ có trộm đột nhập. Cô sẽ không xóa được sự trách móc vì xâm nhập gia cư trái phép, nhưng sẽ có cơ hội để ra đi. Ngược lại, trong trường hợp phải bẻ khóa, cô sẽ đối diện với một nguy cơ vô ích và ngu ngốc.
Mila lại nghĩ đến lí do mình đến đây. Thật khó để giải thích một linh cảm thuộc về bản năng, các cảnh sát viên thừa biết điều đó, nhưng trong trường hợp của cô, mong muốn băng qua giới hạn thật khó cưỡng. Mặc dù vậy, cô cũng không thể tự dưng đến gõ của nhà Conner và nói thẳng: ” Xin chào, có điều gì đó mách bảo tôi rằng hai cô con gái của ông bà gặp nguy hiểm vì một bóng ma rất có thể đang tồn tại bằng xương bằng thịt “. Thế là, như thường khi, cảm giác bứt rứt khó chịu đã lấn át lý trí Mila, cô quay lại cửa hậu và bẻ khóa.
Cô bất ngờ vì hơi mát của máy lạnh. Trong bếp, bàn ăn sáng vẫn còn chưa được dọn dẹp. Trên tủ lạnh có gắn các tấm ảnh khi mọi người đi nghỉ và các bài tập được điểm tốt.
Mila lấy từ trong túi áo ra một túi nhựa màu đen. Trong đó có một chiếc camera siêu nhỏ kích thước chỉ bằng nút áo và được nối với một sợi dây dùng để phát tín hiệu. Nhờ vào mạng không dây, cô có thể theo dõi những gì diễn ra trong nhà từ xa. Chỉ cần tìm chỗ tốt nhất để lắp đặt nó. Mila xem giờ và kiểm tra các phòng còn lại. Do có ít thời gian, cô tập trung vào những nơi diễn ra phần lớn hoạt động của gia đình.
Trong phòng khách, bên cạnh bộ xalông và chiếc tivi có một kệ sách dát gỗ thạch lam. Thay cho những cuốn sách là các bằng danh dự hoặc được trao cho luật sư Conner trong quá trình hành nghề, hoặc vinh danh những đóng góp cho cộng đồng của ông. Đây là một công dân gương mẫu và rất được kính trọng. Chễm chệ trên một ngăn kệ là chiếc cúp trượt băng do cô con gái lớn giành được. Mila thấy ý tưởng chia sẻ vị trí danh dự với một thành viên khác trong gia đình thật là hay.
Trên lò sưởi, một tấm hình chụp gia đình Conner cười tươi và cùng mặc một chiếc áo chui đầu màu đỏ giống nhau. Có vẻ như đó là một truyền thống của gia đình vào mỗi dịp Giáng sinh. Mila sẽ không bao giờ chụp ảnh như thế, cuộc sống của cô quá khác biệt. Cô cũng quá khác biệt. Cô nhanh chóng quay nhìn đi chỗ khác vì không thể chịu nổi hình ảnh đó.
Mila quyết định xem xét tầng trên của ngôi nhà.
Trong các phòng ngủ, những chiếc giường ngổn ngang chăn gối đang chờ đợi sự quay lại của bà Conner, người đã từ bỏ sự nghiệp của mình để chăm sóc nhà cửa và hai cô con gái. Mila chỉ xem qua loa phòng ngủ của hai cô bé gái. Trong phòng của ông bà Conner, tủ quần áo đang mở. Cô xem xét trang phục của bà Conner. Cuộc sống của bà mẹ hạnh phúc này khiến cô tò mò.
Sâu trong đầu Mila luôn có một thứ kháng thể làm bất hoạt các cảm xúc,
khiến cô không thể biết những gì người ta cảm thấy. Nhưng cô vẫn có thể tưởng tượng.
Một người chồng, hai cô con gái, một ngôi nhà tiện nghi bảo bọc như một tổ ấm.
Tạm thời Mila quên đi mục tiêu của cuộc điều tra mình đang thực hiện,
Mila ghi nhận một số trang phục treo trong tủ có kích thước khác biệt.
Ngay cả những phụ nữ rất đẹp cũng có thể béo lên, Mila hài lòng nhủ thầm. Một người siêu gầy như cô thì không. Dù sao thì, căn cứ theo những bộ trang phục rộng rãi mà bà Conner từng sử dụng để che đi cân nặng dư thừa của mình, hẳn là bà ta đã rất vất vả để lấy lại vóc dáng.
Bỗng Mila nhận ra việc mình đang làm. Cô đã đánh mất kiểm soát. Thay vì đi tìm các hiểm họa, cô đang tự biến mình thành một mối nghi cho gia đình này.
Một kẻ lạ mặt đột nhập vào không gian sống của họ.
Mila cũng đã quên mất khái niệm thời gian, bà Conner có lẽ đang trên đường về. Cô nhanh chóng nhận định căn phòng lí tưởng để đặt camera theo dõi là phòng khác.
Cô tìm ra chỗ thích hợp nhất nằm bên trong tủ sách, nơi cất những chiếc cúp lưu niệm của gia đình. Sử dụng một đoạn băng keo hai mặt, cô giấu chiếc camera một cách khéo léo nhất có thể giữa những món kỷ vật. Trong khi đang loay hoay, cô bỗng nhận ra một chấm màu đỏ ở góc mắt bên phải, tựa như một bóng đèn nhấp nháy gắn vào tường ngay phía bên trên lò sưởi.
Mila ngừng tay để quan sát một lần nữa bức ảnh chụp cả gia đình mặc áo chui đầu mào đỏ mà lúc đầu cô đã không muốn nhìn vì một sự ghen tị vô lí.
Khi quan sát nó kỹ hơn, cô nhận ra bức tranh hoàn hảo vẫn có các tì vết. Đặc biệt là sự im lìm trong đôi mắt của bà Conner, chẳng khác nào hai ô cửa sổ của một ngôi nhà hoang lạnh. Ngài luật sư cố tỏ ra hân hoan, nhưng hai cánh tay choàng qua người bà vợ và các cô con gái cho thấy một sự sở hữu nhiều hơn là che chở. Ngoài ra, trong tấm hình, còn có một thứ khác mà Mila không tài nào xác định được. Có một điều gì đó ẩn giấu trong vẻ hạnh phúc giả tạo của gia đình Conner.
Các cô con gái đã có lý. Giữa họ có một bóng ma.
Ở hậu cảnh của tấm ảnh, thay cho cái tủ sách hiện tại là một cánh cửa.