Vẻ mặt Lam Ly đờ đẫn.

Anh đưa tay sờ sờ da thú trên người, không đủ mềm mại, lông thú vừa cứng lại vừa bẩn, cúi đầu sẽ ngửi thấy mùi lạ, da thú quấn quanh eo không dài đến đầu gối, ngồi xuống khó khăn lắm mới che được mông của mình. Bên trong trống không, mỗi khi gió thổi qua làm cho ‘trứng’ đều co lại.

Tóc của anh được tết lại thành bím, phía trên còn có rất nhiều vật trang trí. Da đầu đầy dầu và bụi đất, cành cây nhỏ và cỏ dại, thậm chí tóc mai còn treo một đóa hoa.

Bên tai là tiếng cười của trẻ con, chủ nhân của giọng cười chính là thủ phạm gắn đủ loại phụ kiện lên tóc anh. Bọn chúng vừa trò chuyện vừa “hóa trang” cho Lam Ly.

Lam Ly không nhúc nhích, không đuổi bọn chúng đi. Anh giữ nguyên vẻ mặt đờ đẫn như trước, nhanh chóng phân tích tình hình trước mặt.

Theo tầm mắt có thể thấy, bên trái có một mảng rừng cây rậm rạp, đại thụ bên trong cao trung bình ít nhất là 30 mét, bên phải là một ngọn núi đá cằn cỗi, nơi khe đá có thể nhìn thấy một ít cỏ xanh và hoa dại. Lại quay đầu, có thể nhìn thấy đỉnh của một ngọn núi lửa. Cúi đầu, có thể nhìn thấy một bộ phận của thung lũng, mà bên trong thung lũng đều là người nguyên thủy quấn da thú, sống trong hang động!

Tay Lam Ly run nhè nhẹ, bắt lấy tấm da thú.

Anh không dám tin dò hỏi hệ thống trong đầu: “Hệ thống? Chuyện gì đang xảy ra? Quốc gia thịnh vượng mà ngươi nói đâu? Tại sao nơi ta trở về không phải là cung điện nguy nga, mà lại ở một nơi như vậy? Ngươi xem xét lại xem, có phải là nhầm lẫn quá lớn rồi không?!”

Lam Ly là một người xuyên sách. Một giờ trước, anh vẫn còn ở trong thế giới của cuốn sách “Tận thế chi cố chấp Thi hoàng yêu mến ta”.

Lúc ấy anh vừa chết, trơ mắt nhìn xem tiểu đội của nữ chính bước vào phòng mình, ăn bánh bao cùng với cháo anh mới làm buổi sáng, tự coi như là thù lao xử lý thi thể của anh.

Thôi đừng nói đến tâm trạng lúc đó của Lam Ly muốn hét lớn cỡ nào: “Ta dựa vào*”, trước kia anh xuyên thư phải hai tay dâng phụ nữ, dâng đàn ông, không thì phải dâng ra binh quyền, ngôi vị thỉnh thoảng còn phải dâng tiền cho nam nữ chính, rốt cuộc ở thế giới vừa rồi còn phải dâng lên trang bị, còn là loại bị giết đoạt trang bị! Kết quả, anh đã xuyên qua hơn mười mấy thế giới rồi, mục tiêu tìm được lão công chất lượng cao cũng không làm được.

(Ta dựa vào: vừa tức giận vừa buồn bực không thể nói thành lời)

Cuộc sống quả thật đầy trắc trở mà!

Khi kết thúc thế giới Tận thế, hệ thống nói với Lam Ly rằng anh thể về hưu rồi!

Lam Ly nhớ rõ những gì hệ thống nói lúc đó: “Xin chúc mừng kí chủ đã đủ điều kiện nghỉ hưu. Bây giờ ký chủ có thể chọn trở về thế giới ban đầu hoặc bất kỳ thế giới nào mà ngài từng xuyên qua.”

Sau đó, Lam Ly cẩn thận hỏi điểm khác biệt của hai lựa chọn. 

Đây là câu trả lời mà hệ thống nói với anh: “Trở về thế giới ban đầu, ngài có thể được kế thừa một quốc gia, người dân vừa mạnh mẽ lại chất phác, còn tặng kèm một người bạn đời. Thông qua nỗ lực của ngài, ngài có thể nâng cấp để trở thành chủ nhân của toàn bộ hành tinh…”

Cái bánh vẽ (cái bẫy) vừa to vừa thơm làm cho Lam Ly tham lam chảy nước miếng, hệ thống còn nói tiếp một tràng dài ở đằng sau cũng không có nghe, liền quyết định chọn thế giới ban đầu.

Nhưng mà, khi Lam Ly đến nơi đã bị sự nghèo khổ trước mắt vả một cái đau điếng.

Hai phút sau, hệ thống vẫn không phản hồi. Lam Ly mệt mỏi lau mặt mình, bọn trẻ xung quanh cũng giật mình vì động tác đột ngột của anh, nhưng thấy anh không có ý định đánh chúng, chúng lại tiếp tục bận rộn hóa trang cho anh.

Lam Ly nhất thời không có thời gian quan tâm đến bọn trẻ này, anh điên cuồng kêu gào với hệ thống: “Hệ thống?! Ngươi chết rồi à? Nếu ngươi không trả lời ta sẽ báo cáo ngươi! Ta nhớ rõ ràng thế giới ban đầu của ta là xã hội hiện đại. Không phải xã hội nguyên thủy, mẹ nó, ngươi không có muốn giải thích một chút sao?”

Vừa nghe Lam Ly nói như vậy, rốt cuộc hệ thống cũng đáp lại anh bằng một giọng ngọt ngào: “Kí chủ à, chúng tôi đã kiểm tra rồi, thế giới ban đầu của ngài là đây. Khi đó ngài chỉ có sáu tuổi, có thể là ngài nhớ nhằm… “

Lam Ly không có kiên nhẫn để nghe tiếp, cắt ngang hệ thống: “Ta không tin, ta không quan tâm, ta muốn đổi thế giới. Có ai thích nơi này cũng mặc kệ họ, dù sao ta không chấp nhận ở lại đây, có phải là ngươi tự ý đổi cho ta đến xã hội nguyên thủy này không?”

Hệ thống dùng giọng điệu ngào và chân thành, lại nói ra những lời gợi đòn nhất: “Thật là xin lỗi nha, đây là lần cuối cùng bổn hệ thống xuất hiện, chuẩn bị ngắt liên kết với kí chủ. Đếm ngược là 3, 2, 1… bíp—— “

Âm thanh truyền qua não Lam Ly lại yên tĩnh.

“!!!” Hệ thống khốn kiếp đợi taaa

Lam Ly tức giận gọi hệ thống mấy lần trong đầu, nhưng không nhận được phản hồi dù là nhỏ nhất từ ​​hệ thống. Sau một lúc vừa mắng vừa nhẹ giọng kêu gọi, Lam Ly cuối cùng xác định rằng hệ thống đã thực sự rời đi. Để lại anh một mình trong thế giới nguyên thủy như vậy rồi rời đi.

Đ* m*!

Tâm trạng Lam Ly sụp đổ.

Anh ngồi trên tảng đá lớn nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh, rồi lâm vào tự kỷ.

Không biết đã qua bao lâu, có thể là một buổi chiều hoặc chỉ vài phút, cuối cùng Lam Ly cũng chấp nhận thực tế. Mấu chốt là, anh không tiếp nhận cũng không có việc gì, hệ thống khốn nạn kia sẽ không bộc phát lương tâm mà quay lại đón anh đi, chẳng lẽ anh còn có thể đâm đầu vào tảng đá này tự vẫn sao? 

Gió thu vẫn xào xạc, trên người chỉ có một mảnh da thú, lộ ra tay chân, Lam Ly không thể tiếp tục ngồi yên nữa.

Lạnh quá. Vừa lạnh vừa đói.  

Lam Ly cử động chân, phát hiện chân tê rần, anh không thể trực tiếp đứng lên, chỉ có thể khẽ nhúc nhích cái chân. 

Mấy đứa nhỏ đang chơi với anh vừa nãy đã rời khỏi tảng đá, Lam Ly quay đầu lại thì thấy bọn chúng đang ngồi xổm bên cạnh nhặt đá chơi đùa. Nhìn thấy ánh mắt của anh, bọn trẻ giật mình, hét lên rồi bỏ chạy thật nhanh.

Bọn chúng chạy quá nhanh, trong nháy mắt chỉ còn lại mấy chấm đen.

Lam Ly chán nản gỡ bỏ mấy món đồ trang trí mà mấy tên nhóc vừa gắn lên tóc anh, tóc vừa bẩn vừa ngứa, Lam Ly không dám nghĩ đến lý do nào khác ngoài việc không gội đầu.

Ở đây không có ai khác, Lam Ly cau mày đứng dậy, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Bộ lạc nguyên thủy này được xây dựng trong một thung lũng, ba mặt thung lũng được bao phủ bởi những bức tường đá, cao có, thấp cũng có, một số khe đá còn làm thành lối đi thông ra bên ngoài. Ở phía thấp nhất, có một con sông nhỏ uốn khúc từ bên ngoài chảy đến cuối thung lũng. Vách đá tạo thành hàng rào tự nhiên bảo vệ thung lũng, ôm trọn một diện tích đất rừng nhỏ, đồi và đất bằng phẳng bên trong.  

Nơi Lam Ly ngồi vừa rồi là ở phía sau bức tường đá, anh không biết bằng cách nào mà mình đến được đây. Nếu đây thực sự là thân thể của chính mình, thì lúc anh sáu tuổi đã bắt đầu xuyên sách, thân thể không có linh hồn sẽ trở thành người thật vật hoặc là biến thành kẻ ngốc. 

Lam Ly nghĩ có thể là vế sau rồi. 

Người dân ở đây sống trong các hang động. Trên các gành đá bao quanh thung lũng có một số hang đá tự nhiên, một số là được khai quật, cộng lại số lượng hang đá không quá lớn, có dấu vết cư trú, nhưng phần nhiều dân cư sống trong các hang động (hang núi), bởi hang động thì dễ đào hơn hang đá.

Mà anh không biết hang nào là của mình đây. 

Lam Ly trèo xuống khỏi tảng đá và đi theo con đường lũ trẻ vừa chạy. Đi tới cuối con dốc có một khe đá, từ khe đá có thể nhìn thấy bộ lạc. Lam Ly nhìn chiều rộng và chiều cao của khe đá, sau khi chắc chắn rằng mình có thể đi qua, mới nhấc chân bước vào bộ lạc.  

Sau khi đi vào, cảm giác ban đầu còn nặng nề hơn. Mọi người chỉ quấn da động vật, thậm chí còn không có gì bao lấy chân. Công cụ lao động duy nhất là công cụ đá, rìu đá, dao đá, chậu đá, v.v. 

Nói cách khác, Lam Ly muốn cạo sạch tóc của mình để tránh không cho sâu bọ khủng khiếp làm tổ, sẽ phải trả giá bằng một vài mảnh da đầu vì công cụ bằng đá.

“…” Lam Ly đột nhiên cảm thấy da đầu đau nhức. 

Sao số anh thảm quá vậy chứ! 

Lam -bỗng nhiên muốn khóc- Ly: “…”

Tuy rằng trước kia xuyên sách, anh chỉ tồn tại như một công cụ, nhưng cuộc sống cũng không xuống dốc tới như vậy, thực chất là anh chỉ đóng vai một thiếu gia cành vàng lá ngọc…, đến thế giới tận thế cũng là ẩn cư trong núi, không cần lo vấn đề ăn uống.

Ngay lúc Lam Ly đang phiền muộn, ba người đàn ông đi về phía anh. Cách ăn mặc của họ hơi khác so với những người còn lại trong bộ tộc, giống như vải lanh, nhưng trông rất cứng, như thể họ đang đeo sọt tre lên mình vậy. 

Bộ trang phục kỳ quái này khiến những lo lắng của Lam Ly đột nhiên biến mất, anh không nhịn được “phụt” cười ra tiếng. 

Ba người đối diện dường như đã quen với cảm xúc đột ngột của anh, cũng không có tức giận, chỉ có chút mất kiên nhẫn. Một trong số đó là người đàn ông có vẽ ba vạch đen trên đầu, mang vẻ mặt cười nhạo tiến tới nói với Lam Ly: “Vương, hôm nay người của Hỏa Thạch nhặt được một bạn lữ cho ngươi.”  

Lam Ly im lặng. Có gì đó sai sai nha, tại sao anh lại nghe một tiếng “Vương” này, không phải như Vương trong đại vương, mà lại giống vương bát?*

(*Vương bát là đồ con rùa, nguyên văn là而是像王X锤的王呢? Mình dịch ra không thuận lắm, nên mạn phép chém gió xíu ạ, xin mọi người chỉ giáo thêm)

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nếu Vương là một kẻ ngốc, chắc chắn sẽ chẳng có ai tôn trọng.

Hệ thống này đúng là khốn nạn mà. Không có quốc gia thịnh vượng, anh làm vua cũng không ai tôn trọng, từ đó có thể suy ra người bạn lữ mà đầu ba vạch này nói chắc chắn là rất xấu đúng không?

Hãy nhìn mấy người của bộ tộc này đi, lưng hùm vai gấu, mày thô mắt hí, không có một cái ngũ quan đoan chính. Anh còn có thể mong đợi gì sao?

(Ngũ quan đoan chính: 

Vừa đi theo ba người đàn ông, vừa im lặng nghe lỏm họ nói chuyện. Lam Ly bất giác giật nảy mình.

Chết tiệt! Vậy mà anh thực sự có thể hiểu họ đang nói gì!

Bởi vì Lam Ly đã xuyên qua rất nhiều sách, có thể nói nhiều thứ tiếng, liền xem việc hiểu lời nói của đầu ba vạch là chuyện bình thường, còn chưa kịp phản ứng, nhưng mà sau khi nghe mấy người này tán gẫu, anh mới nhận ra ngôn ngữ ở đây không phải là ngôn ngữ anh từng học.

Vậy nơi này thực sự là thế giới ban đầu của anh sao? Đây chắc chắn không phải là ngón tay vàng mà hệ thống khốn nạn kia cho anh đâu, phải không? Anh không tin nó có lòng tốt như vậy.

Nhưng dù sao, có thể hiểu được tiếng bản địa là tốt rồi.

Lại đi được một đoạn đường, gặp không ít người dân, một số người sẽ chào hỏi ba người đàn ông với thái độ lễ phép và tôn trọng, Lam Ly nghe họ gọi ba người này là “Sứ thần đại nhân”, nhưng một số ít đi qua sẽ không chào, ngược lại còn liếc nhìn với ánh mắt không hài lòng.

Xuyên suốt chủ đề ba người nói chuyện đều là nhắc lại quá khứ, liên quan đến “Thần điện” và “Hoàng cung”, chắc đó là nơi ở trước đây của họ.

Lời nói cũng không có ích mấy. Ba người họ tự ôn lại chuyện xưa nên nói chuyện không mấy rõ ràng, chỉ nói mấy câu đại loại là: “Như vậy mới tốt.” hoặc “Lúc đó thật thoải mái.”, vì vậy Lam Ly không thể phân tích được Thần điện và Hoàng cung có gì khác với thung lũng này.

Sau khi hồi tưởng lại quá khứ chán chê rồi ba người đàn ông lại chuyển chủ đề sang anh: “Nếu không phải hộ tống tên ngốc này, thì làm sao chúng ta phải đến một nơi như vậy chứ?”

Ồ, hình như định bốc phốt anh? Lam Ly vểnh tai lên, tiếp tục công khai nghe trộm.

Khi Lam Ly đi theo ba người đến một hang đá, anh đã hiểu được thân thế của chính mình. Mà sau hiểu rõ, Lam Ly chỉ có thể cảm thán một tiếng: “Hệ thống dùng từ rất có kỹ thuật nha, dùng từ “có thể” kế thừa một quốc gia để lừa anh, thật đúng là không thể nào bắt bẻ được.”

Từ cuộc nói chuyện giữa ba người này, Lam Ly biết được anh chính là con trai cả của thú vương đời trước, thú vương vô cùng yêu quý anh và đưa anh đi khắp nơi, dù anh có ngốc đến mấy cũng luôn tạo điều kiện tốt nhất cho anh. Từ trước đến giờ không để anh chịu bất kỳ sự ngược đãi nào, những đứa con khác căn bản không thể nào so sánh, ngai vàng cũng đã định đoạt từ trước, nó là dành cho anh. Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ cần Lam Ly trở về chắc chắn có thể kế thừa nó.

Chẳng may, thú vương đã chết. Còn những em trai em gái khác đã rất ghen tị với Lam Ly từ nhỏ. Không biết là do người dân trên mảnh đất này quá lương thiện hay vì lý do nào khác mà họ không giết anh để chiếm lấy quyền lực, mà chỉ giao anh cho một vùng đất rất, rất xa, để anh cai trị. Cứ như thế, nếu Lam Ly muốn quay về kế thừa, trước tiên phải tìm được vị trí của cung điện ở đâu, không được nhận sai đường ngay cả khi không có bản đồ và người dẫn đường. Sau khi đi về còn phải đối phó với mười mấy đứa em của mình, phải trải qua 77, 49 kiếp nạn anh mới có cửa để thừa kế.

Nếu hệ thống còn ở đây, Lam Ly thật muốn đạp nó một phát.

Lại nói, để đưa được Lam Ly khi còn ngốc đến khu rừng rộng lớn này, trên đường phải trèo đèo lội suối, khó khăn gian khổ là điều tất nhiên, sau khi đến đây lại phát hiện ở đây khó khăn không kể hết, thì những sứ giả này giận anh cũng là điều hiển nhiên.

Tán gẫu xong, ba người dắt Lam Ly vào trong hang đá, lại nói:

“Ngươi đã thấy người đó chưa?”

“Chưa, có chuyện gì vậy?”

“Ta chưa bao giờ thấy một người xấu như vậy! Đã thế còn rất yếu đuối, nói không chừng một cái tát của ta đã có thể giết chết hắn!”

“Hahaha, thế thì không phải chuyện tốt rồi sao? Vậy kết đôi với vương của chúng ta hẳn là rất hợp nha?”

“Haha, đúng vậy! Ta không biết hắn đến từ đâu. Ta nghe mấy người trong bộ lạc kể, khi vớt hắn lên, trên người hắn không có mảnh da thú nào. Toàn thân đều là vết thương, sẽ không sống được bao lâu đâu.”

Mặt Lam Ly không biểu cảm, nghe mấy người họ cười nhạo mình, anh càng ngày càng không muốn nhìn thấy người bạn đời được tặng kèm này. Ngay cả ba tên này cũng cảm thấy hắn xấu, thì anh chắc chắn sẽ không chấp nhận được.

Ha ha, hệ thống khốn nạn này, xem ra là muốn chơi anh đến cùng đây mà.

Trong lòng Lam Ly đầy lời mắng chửi hệ thống, chân vẫn tiếp tục đi theo ba người vào trong hang, bên trong có một người đàn ông nằm trên giường đá, còn có một thiếu niên đang nghịch thứ gì đó đen sì… có vẻ là dược liệu. Thiếu niên vét một lớp váng đen xỉn trên lá, rồi không chút nương tay mà “bộp”, vỗ lên vết thương của người nằm trên giường, làm cho hắn thốt lên một tiếng đau đớn.

Giọng nói không rõ lắm, nhưng lại làm cho bông cúc non của Lam Ly xiết lại.

Bà mẹ nó! Âm thanh này… 

Lam Ly lại bị kích động, anh hơi nhích về phía trước, rốt cục nhìn thấy người đàn ông nằm ở trên giường đá.

Lam Ly suýt thốt lên một tiếng “Đ*”. Anh trợn to hai mắt nhìn người đàn ông trên giường, nghi ngờ liếc mắt nhìn sang cái ót của tên mắt hí nói rằng bạn đời của anh là tên xấu xí, cực phẩm như vậy mà bị gọi là xấu xí á. Xin hỏi ngài đây tự cho mình bao nhiêu điểm nhan sắc thế?

Nhưng mà, hiện tại số điểm của tên mắt hí này là bao nhiêu không quan trọng, ánh mắt của Lam Ly lại nhanh chóng dán vào người đàn ông bị thương trên giường. Nghĩ đến việc mắt hí nói, khi nhặt được người đàn ông này không mặc quần áo, Lam Ly cảm thấy có chút đáng tiếc, nhất là khi nhìn thấy người trên giường để lộ hai tay hai chân trong không khí. Đường cong cơ của hắn rất đẹp, thoạt nhìn rất mạnh mẽ lại không khoa trương. Thử tưởng tượng đôi tay này đặt hai bên hông của anh, hơi nóng và mồ hôi trượt dọc theo các tuyến cơ bắp…  

Yết hầu Lam Ly cử động, tiểu Ly Ly, đừng manh động!  

Còn có mấy đặc điểm miêu tả nhân vật nam chính trong tiểu thuyết thông thường như: Ngũ quan như điêu khắc mà ra, khuôn mặt tỉ lệ vàng gì gì đó, đặt lên người đàn ông này hoàn toàn chuẩn xác.

Lam Ly càng nhìn càng hài lòng, mấy oán khí cùng với tức giận trước đó đều bị người bạn đời này làm tiêu tán hơn phân nửa.

Ly Ly thiên tài, Ly Ly có thể làm được, Ly Ly lại đứng lên!

Đến đây đi…, chỉ là thế giới nguyên thủy thôi mà, Ly Ly sắp thoát kiếp độc thân đây không sợ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play