Vương đệ là của ta

Chương 1: Hoàn thành hệ thống, ta muốn được nghỉ ngơi


1 tuần


Ta vung kiếm xuống chém chết tên nam chính cặn bã,lòng thầm chửi thề “ rốt cuộc là ai đã viết tên hôn quân này làm nam chính???” 

Cứ như vậy ta cư nhiên trở thành vị quân chủ tiếp theo, ngồi trên ngai vàng, dẫm lên xương máu của những kẻ hèn hạ. 

Dân chúng ca tụng ta, rất hài lòng. Thay vì làm theo nhiệm vụ - lật nữ chính,lấy tình cảm nam chính ,giúp thể chủ ta đang kí sinh vào cũng là nữ phụ của câu chuyện này lấy lại được vinh quang gia tộc. Thì cách tốt nhất, không phải là hạ tên nam chính cặn bã kia, đưa cả dòng họ lên cao có phải tốt hơn? 

Nữ chính trà xanh, thôi bỏ đi, dù sao ta cũng không buồn động tay vào nàng ta.

Nam chính hai lòng, cặn bã, đúng cặn bã. Chuyên sủng nữ chính ,vì nàng ta diệt tộc Hồ Thị trung quân ái quốc của ta ,đáng chết, hắn mới là đáng chết. 

Thế là ta ngập tràn trong vinh quang được 34 năm , chết tiệt hệ thống lại bắt ta rời đi ở cái không gian đang sung sướng như này. Mấy không gian khổ không thể khổ hơn,hắn lại bắt ta phải ở lại nếm thử cho đến mòn mỏi. 

Vừa chửi thề mới được một câu.Hắn xuất hiện.

“Khụ, chủ nhân, đã đủ 99 nhiệm vụ,hợp đồng đến lúc chấm dứt”

A? ~~ 

Vậy là ta không cần phải “ xuyên” nữa ??? 

Hệ thống gật đầu ngầm công nhận

“ Vậy thì quá tốt, quá tốt, ta đây cũng rất mệt mỏi,nhanh nhanh”

Ding~~ luồng sáng chói mắt rọi thẳng vào đưa ta đi

 Mở mắt ra ta đã trở về thế giới cũ . Ta nằm trên giường bệnh,yếu ớt không thể yếu ớt hơn.

Ta nhớ, là ta đi làm về, số xui xẻo lại bị lão thiên lôi cho một tia lôi kiếp giáng thẳng xuống. Thật là đen đủi. May thay không chết,nhưng ta gặp được hệ thống xuyên nhanh, hắn bắt ta vượt đủ 99 nhiệm vụ, tích công đức mới được trở về. 

Chỉ là 99 lần thôi, không nhiều, ta đây không cha không mẹ, không luyến tiếc.

Aaaaaaa!!!!

Cái tiếng ở đâu vậy? 

“Ngọc, cậu dậy rồi? Tớ còn tưởng sét nướng cậu mất ” 

A, là Lam, bạn thân tôi, lắm mồm quen thói mất.

“ Cậu miệng thối ,có tin tôi ngồi dậy bịt miệng cậu lại không?”

“ Ây do~~ người bệnh mà còn mạnh miệng hơn tớ, Ngọc, cậu tỉnh là tốt mà. Tớ lo cậu bỏ tớ đi ”

Vâng,và con chim non ấy lắm miệng cả buổi, tôi biết nó thương tôi thật lòng ,bố mẹ Lam cũng coi tôi như con ruột vậy. 

Sau khi ra viện, tôi lại trở về cuộc sống cũ. 

Chậc, cứ yên ổn như này là được rồi, có Lam, có công việc, có tiền ,và cống mình cho tư bản.

Mấy cái tình tiết xuyên nhanh cẩu huyết kia liền vứt đi, thật sự rất hãm nha.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play